BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 11

Natalie vùi mặt vào nách bố.

“Em ấy sẽ không gặp khó khăn đến nhường ấy,” Lydia nhấn giọng, “nếu

bố cố gắng thêm chút nữa.” Daniel chăm chú nhìn đứa con gái lớn qua bờ
tóc của Natalie.

“Con nói thế nghĩa là sao?”

“Ý con là,” Lydia đáp, “chúng con chỉ được ở đây vào thứ Ba để uống

trà và những ngày cuối tuần khác. Thời gian chả nhiều nhặn gì. Nên sẽ tốt
hơn nếu Natty không phải nghe mấy lời khó nghe.”

“Mấy lời khó nghe?” Vì bối rối, Daniel vờ như không hiểu.

“Những lời kiểu như,” Lydia nói, “Ngòi bút Độc địa, và tất cả những

chứng bệnh ấy...”

“Con nói đúng,” Daniel đồng tình. “Con nói đúng lắm. Bố sẽ cố gắng

hơn nữa. Từ giờ trở đi.” Nói rồi anh hít một hơi. “Bố mừng là mẹ các con
vẫn khỏe. Bố vui khi biết điều đó.” Anh dừng lại một chút. “Bố sẽ không
đọc thư của mẹ ngay bây giờ kẻo lại thay đổi tâm trạng mất. Bố sẽ đặt lên
kệ này rồi lúc nào đọc sau.”

Anh cài lá thư vào giữa lọ ca cao và cái túi lớn đựng thức ăn cho chim

cút, rồi đứng khựng lại một lúc. Sau đó, anh quay lại phía lũ trẻ.

“Bố nghĩ lá thư chắc chỉ là dặn bố nhắc các con nhớ mang áo khoác về,

hay mấy chuyện đại loại như thế.”

Lydia và Christopher liếc nhìn nhau. Chúng biết rõ mẹ viết gì. Chúng đã

đọc thư. Thực ra, chúng luôn đọc thư mẹ gửi cho bố. Chúng coi đó là cách
để “phòng vệ”. Thậm chí chúng còn có cả một quy trình đâu ra đây. Lydia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.