BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 112

“Bỏ đi ư?”

“Bỏ đi ư?”

“Bỏ đi! Biến mất. Không thấy đâu cả. Chuồn mất. Biến mất.”

“Thế mẹ đã làm thế nào?”

“Thì còn biết làm gì nữa chứ? Một lúc sau, mẹ nhờ bác con vào nhà vệ

sinh nam xem anh ta có đó không. Bác quay lại và lắc đầu. Thế là tất cả
mọi người loanh quanh ở tiền sảnh, ai nấy đều tò mò, họ túm tụm thành
nhóm và thì thầm to nhỏ, tự hỏi liệu có phải chú rể lại chơi trò chạy trốn chỉ
một phút sau khi cưới không. Bà ngoại nước mắt giàn giụa còn ông ngoại
thì đằng đằng sát khí.”

“Ôi!” Natalie thốt lên. Cô bé cố tưởng tượng ra hình ảnh ông ngoại béo ú

và đáng yêu của mình đằng đằng sát khí nhưng không thể.

“Thế còn mẹ ạ?” Lydia bị cuốn vào câu chuyện. “Còn mẹ thì sao?”

“Mẹ ư?” Miranda giật sợi chỉ bung ra ở áo ra. “Mẹ cảm thấy như trời đất

đảo lộn. Mẹ xấu hổ, đau đớn, bối rối không biết giấu mặt vào đâu. Đám
cưới của mẹ đã trở thành trò cười cho thiên hạ. Tất cả những gì mẹ biết lúc
đó là mọi thứ khác cũng đổ vỡ theo.”

“Điều đó thật là khủng khiếp với mẹ,” Lydia nói. Cô bé nhìn bà

Doubtfire đầy ẩn ý trong khi nói với mẹ.

Bà Doubtfire nhăn mặt, coi thế là thể hiện sự cảm thông với Miranda.

Miranda tiếp tục hồi tưởng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.