BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 146

Bà Hooper đỏ bừng mặt vì tức giận. Bà tức đến nỗi không thể thốt lên

lời.

“Chẳng có gì quan trọng cả,” bà Doubtfire xoa dịu. “Không có gì đâu.

Dù một, hai lần ông Fairway có nói năm ngoái khoai tây của cô bị đen thân
đen rễ đến thảm hại.”

“Thật là chó chê mèo lắm lông!” bà Hooper kêu lên, giọng nói đã chứa

đầy hằn học. “Ai khu phố này chẳng biết cà rốt ông Fairway đó trồng bị
bệnh côn trùng ăn rễ chứ!”

Nhưng bà Doubtfire đang nhón chân qua đoạn bùn đất để trở lại con

đường rải đá.

“Thật sao?” bà lơ đãng hỏi. “Thú thật là tôi không để ý đến điều đó.” Nói

rồi bà giũ bùn bám trên váy trước khi bước vào mái hiên. “Nhưng nhắc đến
ông ấy tôi mới nhớ, nghe nói ông ấy bị thấp khớp đấy...”

Đoạn bà chui tọt vào nhà, mặc bà Hooper đi đi lại lại ngoài đó.

Daniel định đặt lá thư dựa vào lọ hoa trên bàn trong sảnh thì lại thấy một

lá thư khác chờ anh ở đó. Daniel quyết định dọc lá thư bởi nó còn kẹp thêm
hai đồng mười bảng. Nét chữ nguệch ngoạc chứng tỏ Miranda đã viết trong
lúc vội vã.

Anh đọc to: “Bà chịu khó thu xếp thời gian đi mua cho Natalie một cái

yếm bò - nhớ chọn cái nào thật bền, có thể giặt máy, rộng rãi, vì cháu nó
còn lớn. Đừng chọn màu trắng. Cảm ơn bà. Miranda.”

“Đừng chọn màu trắng” được gạch chân những bốn lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.