BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 166

Daniel tuyệt vọng.

“Thôi, bố đầu hàng!”

Ba đứa như mấy ông cụ non, chúng hiểu ngay là bố đồng ý cho chúng ở

nhà và chiêm ngưỡng màn trình diễn đáng mong chờ đó. Không để bố kịp
có cơ hội thay đổi ý định, lũ trẻ phóng như bay lên gác, giả đò không nghe
thấy gì khi bố có gọi giật lại, quả quyết rằng chúng sẽ làm tất cả như bố
mong muốn - ngoan như thỏ, câm như hến - cho đến giây phút tuyệt vời đó.

Daniel xông vào bếp. Trước khi chuông reo, anh còn vừa đủ thời gian để

cắm ấm nước, bày mấy ly cà phê và để mắt tới con Hetty một chút - trông
nó còn tàn tạ và thiếu sinh khí hơn hôm trước. Đó là bà Hooper.

Chùi tay vào tạp dề, Daniel cố đứng chắn ngang lối cửa.

“Cô thân mến, tôi e là cô đến hơi sớm. vẫn chưa có ai đến, và...”

Dùng chiếc giá vẽ làm cây gỗ phá thành, bà Hooper đẩy anh lùi lại. Đằng

sau bà ta, Daniel có thể nhìn thấy hai người nữa trong lớp vẽ vừa lách
xuống xe buýt, tay cầm cặp giấy và giá vẽ.

Daniel thở dài rồi đành hé cửa cho bà Hooper đi thẳng vào bếp.

Bị bắt quả tang đang tự mình pha cà phê, bà Hooper cười bẽn lẽn.

“Tôi chỉ cần pha cho hai chúng ta thôi bà Doubtfire nhỉ?”

“Pha bốn cốc luôn đi, cô thân mến,” Daniel đáp. “Những người khác

đang tới đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.