BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 167

Đầu tiên là bốn cốc, sau đó là sáu, rồi bảy, rồi mười một cốc. Cứ thêm

một người tới là họ lại giới thiệu khắp một vòng. Daniel đứng trong bếp
nhà Miranda tức điên lên mà cứ phải cắn răng chịu đựng hết lần này tới lần
khác.

“Anh Hilliard đâu ấy nhẩy?”

“Anh này có đến muộn bao giờ đâu.”

“Tôi đã cho anh ta địa chỉ rồi mà.”

“Có gì thì anh ta phải gọi điện chứ...”

“Chắc chắn là anh ta đang đến thôi.”

Đến lúc mình phải xuất hiện rồi, Daniel thầm nghĩ, cố gắng gật đầu và

cười tươi hết cỡ, anh cầm bát đường lén đi ra phía cửa, định lẻn lên lầu thay
đồ thật nhanh và trở thành Daniel xuất hiện ngay cửa chính. Nhưng tới lối
cửa thì anh chợt nhận ra thiếu sót trầm trọng trong kế hoạch tưởng chừng
đơn giản này. Anh không có quần áo! Anh quên không mang theo quần áo!

Anh không có áo khoác, không áo sơ mi, không tất! Quả là một trở ngại

to lớn!

“Có chuyện quái gì thế nhỉ?”

“Không biết cái ông này đang ở đâu nữa?”

“Làm ăn như thế đấy! Có gì thì phải gọi điện nói một tiếng để người ta

còn biết đường chứ.”

“Muộn quá rồi đấy. Đáng ra phải bắt đầu hai mươi phút rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.