BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 184

lái xe chuyển phắt hướng chú ý sang đường đi và nhìn chăm chăm vào con
đường phía trước.

Daniel cúi đầu xuống, thấy nhẹ cả người. Và giờ anh mới chú ý đến cánh

tay mình đặt trên lòng - đôi cánh tay to, cứng với cơ bắp nổi cuồn cuộn
dưới lớp lông đen dày.

Daniel liếc trộm người lái xe. Thật không may ánh mắt họ thoáng chạm

nhau qua gương chiếu hậu. Người lái xe lo lắng và xấu hổ nhìn ngay đi chỗ
khác. Ông nhớ lại tất cả những người bạn lâu nay mình không ngó ngàng
tới và cuối tuần này nên bỏ ra chút thời gian gặp gỡ họ. Tới bùng binh tiếp
theo trên đường vành đai, Daniel xuống xe.

Việc đầu tiên Daniel làm khi về nhà là cởi ngay khăn quấn đầu và áo váy

ra, nhét hết mọi thứ thuộc về bà Doubtfire vào túi rác màu đen to đùng rồi
vứt ra thùng rác công cộng. “Cuốn xéo đi!” anh thét lên khi quắng cái túi
giữa đống xương gà, lá chè và vỏ cà rốt. “Vĩnh biệt khăn quấn đầu! Giã từ
nước hoa oải hương! Từ biệt phấn nền Apricot Crêmel Cuôn xéo nhé, bà
Doubtfire! Tạ ơn Chúa vì chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa!”

Rồi anh bồi thêm cho cái thùng rác một cú đá.

Việc tiếp theo anh làm là đập bình trà nứt cất tiền tiết kiệm ra. Tất thảy

được sáu bảng. Daniel cầm tiền phi ngay ra ngoài mua một cây lau nhà,
một cái chổi cọ, hai hộp giẻ lau và ba tuýp bột tẩy rửa. Cô ta đã chê căn hộ
của anh vừa dơ dáy vừa bừa bộn. Anh sẽ cho Miranda thấy! Cô ta sẽ sáng
mắt ra!

Anh quét nhà và lau cho kỳ sáng bóng mới thôi. Anh cố gắng làm cho

công việc của mình thêm màu mè bằng cách tưởng tượng nhà vừa có một
tai nạn khủng khiếp và anh đang lau đi vết máu của Miranda, nhưng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.