BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 31

Daniel hốt hoảng.

“Rồi còn vẽ bố nữa cơ.”

“Vẽ bố ư? Cái gì? Hoàn toàn khỏa thân ư? Không có một mảnh quần áo

nào trên người sao?

“Ông Hooper đã đến than phiền với mẹ về việc đó bố ạ.”

“Bố không tin lại như thế.” Daniel ôm lấy đầu. “Hàng xóm cũ của tôi đã

nhìn thấy tôi không mặc gì!”

“Bà ấy cũng gần như không tin chuyện đó,” Lydia nói. “Bà ấy nói ban

đầu bà ấy còn không nhận ra bố khi bố khỏa thân, bởi bố hoàn toàn không
giống với những gì bà vẫn hình dung.”

“Hình dung? Hình dung ư?” Mặt Daniel trở nên tái nhợt. “Ý con là bao

nhiêu năm bố đeo ủng đứng nói chuyện vô tư với bà ta qua hàng rào về bọn
côn trùng ăn rễ cà rốt và bệnh khoai tây thối thì người đàn bà đó đứng
chống cào và hình dung xem bố sẽ thế nào khi khỏa thân ư?”

“Ồ, hình như ông Hooper cũng nghĩ thế, ông ấy đã sang than phiền với

mẹ thế mà.”

“Ông ấy nói với mẹ rằng điều đó thật kinh khủng,” Natalie tường thuật

lại một cách sung sướng.

“Thực sự quá kinh khủng,” hai đứa còn lại phụ họa theo. Rõ ràng là

những từ ngữ trong cuộc nói chuyện đó đã khắc sâu vào tâm trí chúng.

“Ồ, ông ta đã nói thế thật sao?” Daniel hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.