BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 32

Không chút nghĩ ngợi, anh nhặt đoạn dây thừng tưởng tượng trong đống

dây tưởng tượng vứt trên sàn nhà và bắt đầu thắt nút dây treo cổ.

“Rồi,” anh hỏi bằng giọng bình thản mà đầy đe dọa, “các con nghe mẹ

nói sao?”

Lydia và Christopher liền nháy nháy mắt cảnh báo Natalie. Nhưng đã

quá muộn. Natalie đã nhanh nhảu trả lời:

“Mẹ nói là mẹ cũng thấy thế thật kinh khủng bố ạ.”

Daniel thiết chặt sợi dây treo cổ tưởng tượng thêm một chút.

“Ồ, cô ta đã nói thế sao?” anh lạnh lùng hỏi. “Cô ta đã nói thế thật sao?”

“Vâng. Đúng là mẹ đã nói thế.”

“Rồi sau đó thì sao?” Daniel hỏi dồn, đưa tay quệt mũi.

Không hề để ý những dấu hiệu cảnh báo, Natalie tiếp tục ngây thơ kể.

“Sau đó ông Hooper lôi bức tranh bà Hooper vẽ bố khỏa thân giấu trong

túi Sainsbury ra, rồi dựng lên chiếc bàn trong phòng khách. Sau đó, cả ông
ấy và mẹ đều nhìn chằm chằm bức tranh một thôi. Rồi mẹ cười khúc
khích.”

“Cô ta đã cười thật sao?”

Natalie bỗng trở nên trầm tư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.