phoi bào và hồ dán lên một tờ báo, thằng bé chỉ cần đơn giản chuyển từ bàn
xuống biển giấy trải khắp nền nhà và tiếp tục công việc của mình.
Daniel cũng phải công nhận rằng căn phòng không khác bãi chiến trường
là mấy. Ngay cả Hetty cũng góp phần phá hỏng những nỗ lực giữ căn nhà
gọn gàng bởi nó luôn đá tung thức ăn thừa và sỏi lót lồng xuống nền nhà.
Đây không phải lần đầu tiên Daniel cảm thấy có chút thất vọng kể từ khi
anh tự mình đảm nhiệm việc sắp xếp đồ đạc trong nhà.
“Cần phải dọn dẹp chỗ này một chút,” anh thừa nhận. “Bố sẽ làm việc
đó.”
Mới nghĩ đến việc phải vất vả hàng giờ dọn dẹp nhà cửa là anh đã thấy
kinh hoàng. Để thêm quyết tâm, anh quay sang Lydia.
“Bố không có ý tọc mạch chuyện của mẹ con đâu,” anh rào trước đón
sau, “nhưng bố muốn hỏi vì điều đó cũng liên quan tới bố thôi, kiểu như
một công nhân tay nghề kém hỏi người có tay nghề ấy mà - bố sẽ tiết kiệm
được bao nhiêu tiền nếu tự dọn dẹp nhà?”
“Năm bảng một giờ,” Lydia lập tức trả lời.
“Cái gì?” Daniel thực sự bị sốc. “Năm bảng một giờ ư? Để dọn dẹp ngôi
nhà đã sạch bóng sao? Để lau chùi những vết bẩn mờ mờ bỗng đâu xuất
hiện trên chiếc gương sáng bóng ư? Con có chắc không đấy?”
“Công việc đó còn bao gồm cả trông trẻ nữa,” Lydia nhắc nhở bố.
“Trông trẻ ư?”
Daniel tỏ vẻ bối rối.