BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 82

“Không ạ,” Christopher đáp, đưa cho Lydia chiếc rađiô đang kẹp ở nách.

“Người đàn bà xấu xa đó đã làm gì lúc chúng con đi học hả bố?”

Bà Doubtfire giữ chặt chiếc khăn đội đầu.

“Bà ta chỉ giật phắt một dây kim ngân tuyệt đẹp trên tường đi. Đó là tất

cả những gì bà ta đã làm! Trồng hoa mà tàn bạo với hoa như thế thử hỏi có
điên không chứ?”

“Có thể bà ấy muốn lấy chỗ để trồng hoa khác,” Lydia gợi ý. “Bố bỏ đầu

gối ra để con đẩy cái máy hút bụi qua được không ạ?”

Bà Doubtfire miễn cưỡng vén váy và thu đôi chân đầy lông lại.

“Rất có thể,” bà đáp. “Lấy chỗ để trồng một loại hoa hồng sặc sỡ nào đó

bán trong siêu thị, không còn nghi ngờ gì nữa.” Bà thở dài đánh thượt, nhả
ra đám khói màu xanh. “Sao người đàn bà đó lại có thể vác mặt đến lớp học
vẽ mỗi tuần một buổi được chứ, bố chẳng bao giờ hiểu nổi. Cứ nhìn nét vẽ
tầm thường của bà ta trong bức vẽ vóc dáng đẹp đẽ của bố thì đủ biết khiếu
thẩm mỹ của bà ta không khá hơn cái chổi cọ nhà vệ sinh, năng lực cảm thụ
của bà ta không hơn gì phiến đá lát tường. Bà ta đã vẽ bố tám lần rồi đấy!
Tám lần! Bố đã đứng, nằm và ngồi ở mọi tư thế. Bà ta đã vẽ bố đang quấn
tấm vải muxơlin dưới ánh đèn đủ màu sắc. Bà ta đã vẽ chân dung bố bằng
phấn, chì than, bút chì, rồi sơn dầu, bằng màu nước, chì màu, rồi phấn màu,
nói chung là đủ cả, và tuần trước, Chúa ơi, thậm chí bằng đất sét nữa. Đó là
tám lần bà ta cho bố tám bộ dạng khác nhau: đần độn, lưng gù, chân vòng
kiềng, mắt lác, vẹo cổ, tay vượn, ngực thùng, và tuần trước, khi bà ta trát
mảnh đất sét cuối cùng vào bức ảnh, nó như cú đánh chí mạng vào lòng tự
trọng của bố, bởi trông bố không còn được là người nữa.” Bà Doubtfire mặt
hằm hằm tức giận. “Bố đã bị dùng uổng phí cho mục đích của người đàn bà
đó, thực sự là uổng phí. Bà ta nào có biết gì về vẻ đẹp tự nhiên chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.