BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 87

đều có thể hiểu được. Nhưng cách mà Natalie xử sự với hai con người của
bố thật kỳ quặc, kỳ quặc đến không ngờ.

Daniel nhớ lại, những ngày đầu, cô bé rất lo lắng - thực sự, thực sự lo

lắng. Khi anh tự tin đi đi lại lại trong ngôi nhà dưới bộ dạng của bà
Doubtfire, Natalie đứng trơ trơ một cách khổ sở và lo lắng, nhìn bố mà lòng
dạ không yên, rồi giật thót mình mỗi khi thấy cửa mở hoặc điện thoại đổ
chuông. Chỉ cần nhắc đến cái tên Miranda thôi là cũng đủ làm cô bé lo sốt
vó. Việc đóng giả này thực sự khiến cô bé phấp phỏng đến nỗi Daniel phải
tự hỏi liệu đây có phải là một lỗi lầm tai hại và sự có mặt cúa anh ở đây
khiến Natty cảm thấy lo âu hơn là thoải mái.

Bây giờ, khi nhớ lại chuyện đó, anh thấy mọi thứ đã thay đổi.

Với Natty, anh dường như trở thành hai con người hoàn toàn tách biệt.

Natty dần coi bà Doubtfire là có thực, và Daniel hoàn toàn biến mất khỏi
tâm trí cô bé. Điều này có vẻ giúp cô bé thoải mái hơn. Đúng lúc gần như
phát điên vì lo lắng thì cô bé lại trở lại với bản tính yên lặng và điềm tĩnh
vốn có của mình. Cô bé không còn cố tránh mặt anh kể cả khi đang cặm cụi
tô màu hay chơi với mấy con thú nhựa bé tí xíu ở bất kỳ chỗ nào nữa, thay
vào đó, cô bé quanh quẩn bên anh một cách vui vẻ, thoải mái kể chuyện
trường lớp, những cuộc cãi cọ và chơi đùa ở sân trường, và cả những ông
bạn trai của mẹ nữa.

“Tối nay mẹ cháu sẽ đi chơi với chú Sam,” cô bé nói, rồi tiếp tục với vẻ

buồn bã: “Ước gì mẹ cháu đừng đi với chú ấy.”

“Tại sao hả cháu yêu?”

“Cháu chỉ thích mẹ đi chơi với chú Lennox thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.