BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 94

“Nhưng thứ Bảy cô sẽ vắng nhà đến tận sáu giờ, thưa cô. Cô đã nói với

tôi khi cô yêu cầu tôi đến đây vào ngày thứ Bảy còn gì. Cô phải tham dự
Hội thảo Đèn Gia đình ở Wolverhampton. Chính cô đã nói thế mà.”

“Dù gì thì vẫn là cuối tuần của tôi,” Miranda sưng sỉa.

Bà Doubtfire chuẩn bị vặc lại.

“Xin lỗi vì tôi phải nói điều này, thưa cô. Nhưng cô không thấy thế là ích

kỷ sao?”

Mặt Miranda lại càng hằm hằm.

“Ôi trời! Bực mình quá đi mất!”

Christopher lao tới.

“Ồ, con xin mẹ đấy! Mẹ cho chúng con đi chơi với bố hôm thứ Bảy đi.

Mấy năm rồi, con không được đến rạp hát.”

“Con không thể nhớ được lần cuối cùng con đến rạp hát là khi nào,”

Lydia thêm vào.

“Con thì chưa lần nào được đến đó,” Natalie lên tiếng.

“Có, cháu đã đến rồi mà,” bà Doubtfire lỡ lời. Sau đó, bà lại vội vàng lấp

liếm. “Chắc là cháu phải đến rồi chứ cháu yêu. Có khi cháu quên thôi.”

“Chúng con đều quên hết rồi,” Christopher lên tiếng. “Lâu lắm rồi chứng

con có được đi đâu. Mẹ cho chúng con đi nhé. Con xin mẹ, xin mẹ, xin mẹ
đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.