BỘ NĂM TỚI ĐỈNH BUÔN LẬU - Trang 154

được cho ăn một bữa ngon lành. Nó đang cảm thấy rất hài lòng với bản thân
và mọi thứ.

“Timmy - gặp một người bạn này,” George long trọng nói với nó.

Timmy nhìn ông Lenoir qua đôi mắt to màu nâu của mình. Nó phi thẳng tới
chỗ ông, và lịch sự giơ bàn chân bên phải lên để bắt tay, như George đã dạy
nó.

Ông Lenoir hơi lùi lại. Ông không quen với sự lịch sự từ loài chó. Ông

không thể không chìa tay ra cho Timmy - và cả hai bắt tay nhau với cử chỉ
cực kỳ thân thiện. Timmy không cố liếm ông Lenoir hay nhảy lên người
ông. Nó thu bàn chân lại, khẽ sủa gâu một cái như muốn nói “Xin chào” và
rồi trở về bên George. Nó yên lặng nằm xuống bên cô chủ. “Ồ - nó có vẻ
không giống một con chó,” ông Lenoir ngạc nhiên nói.

“Ồ, có chứ ạ,” George lập tức đáp, rất sốt sắng. “Cậu ấy là một chú chó

thực thụ, đúng nghĩa, ông Lenoir ạ - chỉ có điều khôn hơn rất rất nhiều so
với hầu hết những con chó khác. Cháu có thể giữ cậu ấy trong lúc bọn cháu
ở đây và tìm ai đó trong thành phố để chăm sóc cậu ấy không?”

“Ồ - thấy nó là một anh bạn rất tuyệt thế này - và có vẻ rất biết điều - ta

sẽ để các cháu giữ nó ở đây,” ông Lenoir nói, cố gắng hết sức để thật rộng
lượng. “Chỉ có điều - làm ơn giữ nó tránh xa khỏi ta. Ta chắc chắc một cậu
bé hiểu biết như cháu sẽ lo được việc đó.”

Mọi người nhăn nhở cười khi ông Lenoir gọi George là một cậu bé. Ông

có vẻ chưa hề nhận ra nó là con gái.

Nó cũng nhe răng cười. Nó sẽ không nói với ông rằng nó không phải là

con trai đâu!

“Bác sẽ không bao giờ phải thấy cậu ấy đâu ạ!” cô nhóc hân hoan nói.

“Cháu sẽ giữ cậu ấy tránh thật xa khỏi bác. Cảm ơn bác rất nhiều. Bác thật
sự rất tốt bụng.”

Ngài Thanh tra cũng tỏ ra thích Timmy. Ông nhìn nó và gật đầu về phía

George. “Khi nào cháu muốn tống nó đi thì bán cho ta nhé!” ông nói. “Với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.