BỘ NĂM TỚI ĐỈNH BUÔN LẬU - Trang 75

“Rất tiếc, nhưng thật sự là cháu không thể nghe thấy tiếng chó sủa,”

Julian nói, với một giọng ra vẻ mếch lòng.

“Cháu cũng không!” Dick nói, và những đứa khác cũng tham gia vào,

nói cùng một điều. Ông Lenoir biết rằng lần này chúng nói thật, vì ông cũng
không nghe thấy gì cả.

“Khi bắt được con chó đó, ta sẽ đánh bả nó,” ông ta nói, rất chậm rãi và

rành mạch. “Ta sẽ không cho chó ở trong nhà mình đâu.”

Ông quay gót và nhanh chóng bỏ đi, đó quả là một điều rất tuyệt, vì

George đang sẵn sàng nổi cơn thịnh nộ, và rồi sẽ có một trận chiến thật sự!
Anne đặt tay lên cánh tay của George để ngăn nó hét lên theo sau ông
Lenoir.

“Đừng phá hỏng cuộc chơi chứ!” nó thì thầm. “Đừng nói gì cả,

George!”

George cắn môi. Cơn thịnh nộ ban đầu khiến mặt nó hóa đỏ và giờ thì

chuyển sang trắng bệch. Nó giậm chân.

“Sao ông ta dám, sao ông ta dám chứ?” nó òa lên.

“Im đi, đồ ngốc,” Julian nói. “Block sẽ quay lại trong một phút nữa thôi.

Chúng ta phải giả đò như đang ngạc nhiên khủng khiếp vì ông Lenoir nghĩ
đó là một con chó, để nếu Block có thể đọc môi chúng ta, ông ta sẽ không
được biết sự thật.”

Lúc đó Block bước vào với món bánh pút đinh, khuôn mặt vẫn trống

rỗng như mọi khi. Đó là khuôn mặt kỳ dị nhất mà bọn trẻ từng thấy, vì
không bao giờ có bất cứ sự thay đổi biểu cảm nào trên đó. Như Anne nói,
đó có thể là một cái mặt nạ bằng sáp!

“Thật buồn cười là ông Lenoir lại nghĩ đó là tiếng chó sủa!” Julian bắt

đầu, và những đứa khác ủng hộ nó rất cả quyết. Nếu Block thật sự có khả
năng đọc được cử chỉ môi của bọn chúng, ông ta sẽ lúng túng không biết đó
có phải là tiếng chó sủa thật hay không!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.