BỘ NĂM TỚI ĐỈNH BUÔN LẬU - Trang 77

ở quanh đó đâu.”

George đi dọc theo hành lang, ra khỏi cánh cửa, và xuống dưới cầu

thang nơi chiếc điện thoại được đặt trong một cái tủ nhỏ sẫm màu. Nó ấn số
điện nhà.

Đợi một lúc lâu. Rồi nó nghe thấy tiếng tút - tút - tút - chứng tỏ chuông

điện thoại ở Lều Kirrin đang reo. Nó bắt đầu vạch ra trong đầu những gì
muốn nói với bố. Nó phải quay về nhà cùng với Timmy. Nó không biết sẽ
phải giải thích về Timmy như thế nào - có lẽ nó chẳng cần phải giải thích.
Nhưng nó muốn về nhà ngay ngày mai hoặc ngày kia!

“Reng - reng - reng - reng,” tiếng chuông ở đầu bên kia vang lên. Nó cứ

reo, reo mãi mà chẳng ai nhấc máy. Cô nhóc không nghe thấy giọng nói
thân thuộc của bố - chỉ có tiếng chuông tiếp tục reo. Tại sao không có ai trả
lời vậy?

Người trực ở tổng đài nói với nó. “Tôi rất tiếc, không có ai trả lời cả.”

George khổ sở đặt ống nghe xuống. Bố mẹ nó ra ngoài rồi chăng? Rồi

nó thử lại lần nữa.

George tội nghiệp thử đến ba lần, nhưng lần nào kết cục cũng như vậy.

Chẳng có ai trả lời. Khi cô nhóc bước khỏi tủ để điện thoại sau lần thử thứ
ba, bà Lenoir nhìn thấy nó.

“Cháu đang thử gọi điện về nhà à?” bà hỏi. “Cháu chưa có tin tức gì

sao?”

“Cháu vẫn chưa nhận được bức thư nào cả,” George nói. “Cháu đã ba

lần thử gọi về Lều Kirrin nhưng lần nào cũng không có ai trả lời.”

“À, sáng nay chúng ta vừa nghe nói rằng không thể sống tại Lều Kirrin

trong khi người ta đang gõ nện và đóng đập khắp nơi,” bà Lenoir nói bằng
chất giọng dịu dàng của mình. “Chúng ta nghe tin từ mẹ cháu. Bà ấy nói
rằng tiếng ồn khiến bố cháu phát điên, và họ sẽ đi xa khoảng một tuần, cho
tới khi mọi thứ khá hơn. Nhưng ông Lenoir đã lập tức viết thư đề nghị họ
đến đây. Chúng ta sẽ biết vào ngày mai, vì bọn ta đề nghị họ trả lời qua điện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.