BỘ NĂM TRÊN ĐẢO GIẤU VÀNG - Trang 50

7

Trở lại Lều Kirrin

B

ốn đứa trẻ quá đỗi ngạc nhiên và phấn khích đến nỗi trong chốc lát

chúng không nói một lời nào. Chúng chỉ dán mắt vào phần thân xám đen
của con tàu đắm, hình dung những gì mình có thể tìm thấy. Rồi Julian chộp
lấy cánh tay George và siết chặt.

“Việc này không tuyệt sao?” cậu nói. “Ôi, George, đây chẳng phải là

một phép màu sao?”

George vẫn lặng thinh, chỉ đăm đăm nhìn con tàu, đủ loại suy nghĩ lướt

qua đầu nó. Rồi nó quay lại phía Julian.

“Giá như con tàu vẫn là của tôi khi giờ đây nó bị hất lên mặt biển thế

này!” nó nói. “Tôi không biết liệu nó có thuộc về Nữ hoàng hay ai đó
không, giống những kho báu bị thất lạc khác. Thực ra, con tàu này đúng là
của gia đình tôi. Khi nó còn chìm sâu dưới biển thì chả ai quan tâm lắm,
nhưng giờ nó nằm ở đây rồi, cậu có nghĩ người ta sẽ vẫn để cho tôi giữ nó
không?”

“Chà, vậy thì mình đừng kể cho ai cả!” Dick nói.
“Đừng có ngốc,” George đáp. “Thể nào trong đám người đánh cá lại

chẳng có người nhìn thấy nó khi tàu họ ra khơi. Tin này sẽ sớm lan đi thôi.”

“Ồ, vậy thì chúng ta nên tự mình khám phá nó thật kỹ trước khi có người

làm vậy!” Dick hào hứng đề nghị. “Chưa ai biết về nó hết. Ngoài chúng ta.
Chúng ta không thể ra chỗ nó ngay khi sóng lặng xuống một chút sao?”

“Chúng ta không thể lội ra chỗ vách đá, nếu đó là điều cậu nghĩ đến,”

George trả lời. “Ta có thể tới đó bằng thuyền, nhưng giờ sóng đang to thế
này thì không thể mạo hiểm được. Hôm nay sóng sẽ chưa lặng ngay đâu, đó
là điều chắc chắn. Gió vẫn quá mạnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.