BỘ NĂM TRÊN ĐẢO GIẤU VÀNG - Trang 71

10

Đề nghị đáng kinh ngạc

S

áng hôm sau, khắp các mặt báo tràn ngập tin tức về chuyện con tàu

đắm được nâng bổng khỏi đáy biển bằng cung cách kỳ khôi như thế nào.
Các phóng viên đã đăng tải câu chuyện của chú bọn trẻ về con tàu và số
vàng mất tích, một số người thậm chí còn mò ra được tận đảo Kirrin mà
chụp ảnh tòa pháo đài đổ nát.

George nổi cơn thịnh nộ. “Đó là pháo đài của con!” nó gào lên với mẹ.

“Đó là đảo của con. Mẹ nói nó có thể là của con. Mẹ đã nói thế, mẹ đã nói.”

“Mẹ biết, George, con yêu,” mẹ nó đáp. “Nhưng con phải hiểu chuyện

chứ. Hòn đảo đâu có bị tổn hại gì khi người ta tới đó, và pháo đài cũng
chẳng sao khi bị chụp ảnh cả.”

“Nhưng con không muốn,” George đáp lại, mặt nó tối sầm và cau có.

“Hòn đảo của con. Và con tàu cũng là của con. Mẹ đã nói thế.”

“Ừm, lúc đó mẹ không biết nó sẽ nổi lên mặt nước như thế,” mẹ nói đáp.

“Hãy tỏ ra biết điều, George. Làm sao có vấn đề gì được khi người ta tới
xem con tàu chứ? Con không thể ngăn họ được.”

George không thể ngăn những kẻ kia, nhưng không phải vì thế mà nó

bớt giận dữ. Bọn trẻ kinh ngạc vì sự thu hút của con tàu, và vì thế đảo
Kirrin cũng trở thành một nơi hấp dẫn. Khách hiếu kỳ từ khắp các vùng lân
cận đổ xô tới xem tàu, và ngư dân cuối cùng cũng xoay xở tìm ra được con
lạch để đưa người lên đảo. George nức nở trong cơn giận dữ và Julian cố an
ủi nó.

“Nghe này, George! Chưa ai biết bí mật của chúng mình. Bọn mình sẽ

đợi đến khi những ồn ào này lắng xuống, rồi mình sẽ đến pháo đài Kirrin
đặng tìm những thỏi vàng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.