vào đó. Cậu bối rối.
“Tôi biết là gì rồi!” George đột nhiên lên tiếng. “Đó là cái giếng, tất
nhiên rồi. Các cậu còn nhớ nó có trong bản đồ của cả khu hầm ngục lẫn nền
pháo đài không. Ồ, đây là thân giếng. Không biết ở đây có lỗ hổng nào
không nhỉ, để hút nước cho khu hầm ngục cũng như chuyển lên trên mặt
đất.”
Chúng lại gần để xem. Mặt bên kia của thân giếng có một cái lỗ nhỏ đủ
cho một đứa trẻ chui đầu và vai qua mà nhìn xuống. Chúng rọi đèn pin
xuống dưới và lên trên. Cái giếng sâu đến nỗi vẫn không thể nhìn thấy đáy.
Julian lại thả một viên đá, nhưng không có tiếng bộp hay tõm nào. Cậu nhìn
lên và thấy một tia sáng yếu ớt lách qua tấm đá vỡ nằm chắn ngang gần
miệng giếng - tấm đá mà Tim đã ngồi đợi người đến cứu.
“Phải,” cậu nói. “Đây chính là cái giếng. Lạ đấy chứ? Chà, giờ thì ta đã
tìm ra cái giếng, ta biết rằng lối ra quanh quẩn gần đây thôi!”
Điều đó khiến bọn trẻ vui mừng khủng khiếp. Chúng nắm tay nhau lùng
sục trong bóng tối, đèn pin của chúng quét những luồng sáng chói hết chỗ
này đến chỗ nọ.
Rồi Anne mừng rơn kêu thất thanh. “Lối ra đây rồi! Chắc chắn là nó, vì
em có thể thấy những tia sáng yếu ớt chiếu xuống!”
Bọn trẻ rẽ qua một lối ngoặt và quả thật, cầu thang ở đó, những bậc
thang bằng đá dẫn lên trên. Julian đảo mắt một lượt để nhớ đường khi
xuống lại đây. Cậu không chắc mình sẽ lại tìm thấy cánh cửa gỗ!
Cả bọn leo lên và trở về với ánh mặt trời. Thật tuyệt diệu khi cảm nhận
hơi ấm phủ lên đầu và vai sau một hồi lâu ở trong bầu không khí lạnh lẽo
dưới khu ngục tối. Julian nhìn đồng hồ và kêu lên.
“Sáu rưỡi rồi! Sáu rưỡi! Thảo nào mà anh thấy đói. Chúng ta thậm chí
còn không dùng bữa quà chiều. Chúng ta cứ cặm cụi đào bới và quanh quẩn
trong khu nhà ngục đó mấy tiếng rồi.”
“Ồ, vậy thì ăn tối trước khi tiếp tục công việc nhé,” Dick nói. “Em cảm
thấy như mình đã không ăn gì một năm rồi.”
“Ừ, trong khi em chén gấp đôi người khác vào bữa tối đấy,” Julian nóng
nảy đáp lại. Rồi cậu cười xòa. “Anh cũng thấy y hệt em,” cậu nói. “Nào! Đi