BỔ THIÊN KÝ - Trang 1410

Vinh Tuệ Khanh trước giờ chưa từng trải qua loại cảm giác nhẫn nhịn

khó chịu như thế này, hai cánh tay của cô đều mềm như bông, sắp không
chống đỡ được nữa.

Toàn thân tê dại không chịu nổi, rồi lại mong mỏi vô cùng, do vậy lại

càng thêm buồn bực bất an.

“Không đợi được nữa rồi à?” La Thần cười khẽ.

“...!” Gương mặt Vinh Tuệ Khanh đỏ hồng, trong lòng sốt sắng.

La Thần dán mặt lên.

Vinh Tuệ Khanh lại càng không thể chịu nổi, tình triều cuộn trào mãnh

liệt vừa rồi đã khiến cô kinh sợ, không biết có thành hay không. Nào ngờ
chưa qua bao nhiêu lâu, con sóng trước mặt ập đến, như thể muốn cô chết
chìm trong dục vọng đoạt mạng.

Mồ hôi thấm ướt toàn cơ thể cô, gương mặt nhỏ nhắn vừa bằng bàn

tay của cô bị La Thần hôn đến mức như hoa nở rực rỡ.

Vinh Tuệ Khanh mê man hỏi: “… Được chưa vậy?”

“Được chưa? Còn chưa bắt đầu đâu.”

La Thần hít sâu một hơi rồi đứng dậy.

Chưa vì khách quét lối hoa, cửa bồng nay mới mở ra vì người.

Vinh Tuệ Khanh run rẩy toàn thân, chờ đợi thời khắc đó tới.

La Thần mím chặt môi, nhẫn nhịn dục vọng bộc phát của mình, lần

cuối cùng hỏi: “Khanh Khanh, nàng thật sự không hối hận chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.