BỔ THIÊN KÝ - Trang 1411

Vinh Tuệ Khanh nhắm nghiền mắt: “Không hối hận. Vĩnh viễn không

hối hận.”

Trong lòng La Thần nóng lên, y không còn do dự gì nữa, vươn người

lên trước.

Trước mắt người phụ nữ của mình, đàn ông sẽ trở thành tướng lĩnh

bày mưu tính kế, chỉ huy quân sĩ sát khí đằng đằng tiên phong, sát phạt
chinh chiến trong doanh trại quân địch, ra ra vào vào như chỗ không người.

Cô quá yếu ớt, sức mạnh đó lại quá mạnh mẽ, độ mạnh yếu như cấu xé

cô, khiến cô hoa mắt chóng mặt, vừa có chút bủn rủn, vừa có chút hưng
phấn, lại có phần tê dại, thong dong quấn lấy từng chút một, phá tan gần hết
ý thức của cô. Cô chỉ muốn rơi xuống vực sâu vô tận, cùng y trầm luân,
vĩnh viễn không ngừng…

Rơi thẳng xuống dưới, rơi xuống, vì sao sáng lấp lánh trong đáy mắt.

Nhưng trong mắt hai người chỉ có đối phương, còn có con người lóe ánh
trăng và sao sáng đầy trời của đối phương.

Hai người cùng trầm luân, cùng thăng hoa, không biết tương lai ở đâu,

cũng không biết con đường ngày mai đi về hướng nào.

Đời người giận mãi ít buồn vui, lại tiếc vàng thoi chuộc tiếng cười?

Trong va chạm của xác thịt và linh hồn, bọn họ chỉ có thể liều mình

triền miên, dùng sức lực toàn thân thể để yêu và được yêu.

Chạc cây tùng đón khách không ngừng đong đưa, lay động, vô vàn lá

cây trên ngọn rụng xuống, bay lả tả rơi xuống trên đầu, trên cơ thể họ và
thuận theo tiết tấu luật động rơi xuống trong đống quần áo rải rác xung
quanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.