BỔ THIÊN KÝ - Trang 1682

“Tuệ Khanh, hãy cho ta thêm một cơ hội nữa. Ta muốn vào Thanh Vân
Tông cũng là vì không buông bỏ được muội. Dù thế nào, xét về tình nghĩa
đồng hương, chúng ta cũng nên ở cạnh nhau... chăm sóc lẫn nhau.”

Sắc mặt Lục Kỳ Hoằng tối lại, quàng tay kéo vai Vinh Tuệ Khanh

sang, nói với Đại Ngưu: “Hóa ra là vậy. Xem ra ta nhìn lầm ngươi rồi. Tăng
Đại Ngưu, ngươi vẫn nên đến Thái Hoa Sơn đi. Đạo môn là nơi thích hợp
nhất với loại người như ngươi. Ngươi ở Thái Hoa Sơn nhất định được như
cá gặp nước, tu vi tăng tiến nhanh chóng.”

Đại Ngưu hối hận đến xanh ruột. Hắn cũng không biết là chuyện gì

nhưng nhìn gò má của Vinh Tuệ Khanh, hắn lại không tự chủ rơi vào mơ
hồ. Ngay cả Bách Hủy luyện mị thuật cũng không thể mê hoặc hắn, vậy mà
một Vinh Tuệ Khanh tuyệt mỹ thế này, chỉ cần đứng trước mặt cô, hắn dù
có thịt nát xương tan vì cô cũng nguyện lòng.

Mị thuật chân chính là không cần phải tu luyện mà tự nhiên hình thành

chăng?

Đại Ngưu mơ hồ nghĩ vậy, lại đi về phía tu sĩ Thái Hoa Sơn ở khán đài

bên cạnh, trở thành một đệ tử của Thái Hoa Sơn.

Vinh Tuệ Khanh thở phào một hơi. Còn may, còn may, hào quang nữ

chính của mình vẫn còn có tác dụng. Thỉnh thoảng dùng một chút cũng có
thể thu được hiệu quả không ngờ đến.

Nhưng nhớ đến bộ dạng vừa rồi của Đại Ngưu, Vinh Tuệ Khanh chợt

bĩu môi. Tên đàn ông này vẫn háo sắc như cũ, trước kia mình nên nhìn ra
sớm mới phải.

Khi Bách Hủy vừa tìm đến hắn, mình vẫn có dáng vẻ rất bình thường,

con tim của Đại Ngưu liền nghiêng về phía Bách Hủy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.