BỔ THIÊN KÝ - Trang 170

Mấy ngày sau Đóa Ảnh đều ở cùng Vinh Tuệ Khanh, một tấc cũng

không rời.

Vinh Tuệ Khanh thấy vậy bỗng trở nên trầm mặc lạ thường. Cô có thể

ngồi lì một chỗ không cử động, có khi cả ngày lại chẳng mở miệng nói một
câu nào khiến Đóa Ảnh chăm chăm bắt chước cũng đau đầu nghĩ mãi
không ra. Đóa Ảnh cảm thấy vô cùng bực bội, sau khi dính lấy Vinh Tuệ
Khanh vài ngày liền lười biếng, thường trốn ra ngoài chơi.

Vinh Tuệ Khanh vẫn luôn chờ Đóa Ảnh chân trước ra khỏi cửa viện để

mình chân sau ở bên trong dạo quanh một vòng.

Mặc dù ở cửa viện luôn có thị nữ canh giữ liên tục mười hai canh giờ

bất kể ngày đêm để cô cùng Lâm Phiêu Tuyết không thể ra ngoài, thế
nhưng lượn vài vòng trong sân lại không thành vấn đề.

Lâm Phiêu Tuyết thấy Vinh Tuệ Khanh đang lủi thủi dạo quanh một

mình bên bước ra cùng cô tản bộ. “Có lẽ đại tiểu thư chê ta chán ngắt..”
Vinh Tuệ Khanh vừa đi vừa nói, sau đó viết trên bàn tay Lâm Phiêu Tuyết
vài chữ. “Đã chuẩn bị xong rồi?” Tâm tình Lâm Phiêu Tuyết càng thêm
nôn nóng, thời điểm xoay tay viết chữ đáp lại có thể nhìn thấy cả cánh tay
nàng đều đang run rẩy.

Vinh Tuệ Khanh gật đầu: “Ta đã cẩn thận dò la qua rồi. Ở sơn trang

Đóa Linh này chỉ có duy nhất Đóa Linh phu nhân đạt tới tu vị Trúc Cơ.
Ngoài ra còn có vài thị nữ là Luyện Khí kỳ, cũng không khó đối phó lắm.
Đến lúc đó chúng ta chỉ cần nhất Đóa Ảnh và Đóa Nhan một ngày một đêm
là có thể thuận lợi chuồn êm khỏi sơn trang Đóa Linh.”

“Nhưng sau khi ra ngoài thì mình trốn đâu?” Lâm Phiêu Tuyết có chút

do dự. Thứ mình khao khát hy vọng quá lâu bỗng nhiên lấy được làm nàng
cảm thấy mình như đang mơ vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.