Lục Kỳ Hoằng cười ôn hòa: “Đừng vội, đi theo ta.” Dứt lời, hắn bước
lên bậc thang dẫn đến Tàng Thư Lâu.
Một nữ tu mang mặt nạ bạc che nửa bên mặt đi ra từ Tàng Thư Lâu,
mỉm cười chào hỏi với Lục Kỳ Hoằng: “Tiểu sư thúc.”
Lục Kỳ Hoằng cười nói: “Oánh Oánh cũng đến mượn sách à?”
Nữ tu mang mặt nạ bạc che nửa mặt này chính là Lỗ Oánh Oánh từng
bị Vinh Tuệ Khanh rạch nát nửa bên mặt.
Lỗ Oánh Oánh cũng chẳng thèm nhìn đến Vinh Tuệ Khanh đang ở bên
cạnh Lục Kỳ Hoằng, nàng ta kéo tay Lục Kỳ Hoằng mà lắc lắc: “Tiểu sư
thúc, ta biết ngài có thể đi vào Lang Hoán Thư Động. Hôm nay ngài dẫn ta
vào chung, có được không?”
Vinh Tuệ Khanh quay đầu sang chỗ khác, cũng lười xem dáng vẻ vờ
vĩnh nũng nịu của Lỗ Oánh Oánh.
“Vinh sư muội, ta mượn tiểu sư thúc một lát nhé, muội sẽ không tức
giận chứ?” Lỗ Oánh Oánh như là đến giờ mới nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh,
thò đầu ra, cười hì hì nhìn cô.
Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại, ánh mắt tựa băng sương, lạnh lùng nói:
“Cứ việc.”
Lục Kỳ Hoằng kinh ngạc, mỉm cười nói: “Cũng tốt, vậy cùng vào đi.”
Ba người bước vào Tàng Thư Lâu, cùng nhau bước lên tầng ba.
Tàng Thư Lâu của Thanh Vân Tông tổng cộng có ba tầng, Nhưng hai
tầng trên mặt đất, một tầng dưới đất, vừa bước vào cửa là đến tầng hai, tầng
một ở trong lòng đất.