BỔ THIÊN KÝ - Trang 2004

xuất hiện trên lòng bàn tay ông, chính là lò luyện đan mà vừa rồi Mão Tam
Lang đã đưa cho cô sử dụng.

Mão Tam Lang vô cùng vui mừng, nói theo: “Cha ta cũng đã đồng ý

rồi, muội mau nhận lấy đi!”

Vinh Tuệ Khanh biết lò luyện đan này có vài điểm khác thường, lo

lắng Mão Quang bọn họ không biết nên mới tuỳ tiện đem tặng cho người
khác, vội nói: “Vật này quá quý giá, cháu không thể nhận được. Lò luyện
đan này cũng không phải là lò luyện đan bình thường đâu…”

Mão Quang cười khẽ, ném lò luyện đan bằng đồng đen xinh xắn lên

xuống lòng bàn tay mình: “Ta biết, mặt trên của lò luyện đan này có khắc
một loại chữ viết cổ xưa, nghe nói là chữ viết từ thời Thái Cổ, nó là do tổ
tiên Mão gia nhà chúng ta truyền xuống muốn giao cho người có duyên.
Nhiều năm nay ta đã sử dụng nó để luyện đan, chế thuốc, thế nhưng giữa ta
và nó vẫn thiếu một chút duyên phận.”

Vinh Tuệ Khanh muốn cười. Một cái lò luyện đan mà thôi, cần duyên

phận gì cơ chứ?

“Vinh cô nương đừng không tin.” Mão Quang nói, ném lò luyện đan

lên không trung: “Ba người chúng ta đồng thời thi triển linh lực với nó,
xem nó chạy về bên nào.”

Vinh Tuệ Khanh ở trong lòng bĩu môi. Mão Quang là yêu tu cấp

Nguyên Anh đó, có cần phải cùng đám tiểu tu sĩ như bọn họ chơi loại trò
chơi nhàm chán này không.

Thế nhưng Mão Quang đã lên tiếng Vinh Tuệ Khanh không làm cũng

không được, bèn học theo bộ dạng của Mão Quang và Mão Tam Lang, giơ
tay phải lên, phóng ra một chút linh lực nhắm thẳng vào lò luyện đan bằng
đồng đen đang lơ lửng giữa không trung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.