BỔ THIÊN KÝ - Trang 223

Lâm Phiêu Tuyết thật vui vẻ, giọng nói cũng mang theo ý cười. La Thần
mỉm cười nhưng lại nhạy bén phát hiện trên đường phố Vĩnh Chương
dường như có thêm vài người tu chân. Từ khi nào người tu chân ở Đại Sở
lại nhiều như vậy? La Thần nhíu mày, trên lưng cũng theo Vinh Tuệ Khanh
cùng với Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết đi về nhà bọn họ. Vi Thể
Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết đều xuất thân từ gia đình bình thường. Gia
đình Lâm Phiêu Tuyết làm đậu phụ, gia đình Vi Thế Nguyên thì mở quán
cơm nhỏ. Họ đều sinh sống ở phố trợ phía thành Nam.

Nhưng khi bọn họ về tới cửa nhà mình, cả hai đều choáng váng đầu

óc. Bấy giờ nơi ấy chỉ còn một mảnh đất hoang tàn đổ nát, dường như đã bị
bỏ phế rất lâu rồi. Lâm Phiêu Tuyết ngây ngẩn cả người, cứ đứng chôn
chân ở nơi ấy nói không nên lời.

Vi Thể Nguyên cũng đứng lặng mất một lúc mới tỉnh táo lại, ngay lập

tức, hắn sang nhà hàng xóm bên cạnh hỏi thăm.

Hàng xóm vừa nhìn thấy Vi Thế Nguyên thì kinh ngạc hồi lâu rồi mới

kéo tay hắn lại, ngắm nghía một lúc mới líu lưỡi nói: “Thế Nguyên, cháu
thật sự là Thể Nguyên đã trở về ư?... Phiêu Tuyết đầu? Có đi về cùng với
cháu hay không? Không phải hai đứa đi làm thần tiên sao?” Tin tức sơn
trang Đóa Linh bị hủy vẫn chưa truyền ra ngoài.

Vi Thể Nguyên cười khổ, ngắt lời người hàng xóm nhiều chuyện của

mình để hỏi: “Gia đình nhà cháu với Lâm gia chuyển tới đâu rồi? Nhà cửa
ở nơi này đâu mất rồi ạ?”.

Hàng xóm kia nghe thấy câu hỏi của Vi Thế Nguyên, không kiềm

được lau nước mắt: “Hai đứa vừa mới đi thì hai nhà liền gặp tai nạn. Tối
hôm đó, lửa cháy rất lớn, che kín cả trời, nhà của hai đứa bị cháy rụi hết
cả...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.