BỔ THIÊN KÝ - Trang 227

mà nói, sẽ càng là ghi tâm khắc cốt.

Nhưng bỗng nhiên ở trong thành gặp được Vinh Tuệ Khanh, hơn nữa

nhìn cách ăn mặc nghèo túng của cô bé, cảm xúc thương tiếc trong lòng
Đại Ngưu tự nhiên nảy sinh. Hắn không còn cảm thấy Vinh Tuệ Khanh là
kiểu người ngồi ở trên cao tít tắp khiến mình không cách chạm tới nữa.

“Là ta, ta ở nơi này ổn định cuộc sống rồi. Muội Muội đi cùng với

Đóa Linh phu nhân tới đây sao?” Đại Ngưu hết nhìn Đông rồi nhìn Tây,
muốn gặp lại vị Đóa Linh phu nhân phong thái thướt tha giống như tiên nữ
kia một lần nữa. Ánh mắt của Vinh Tuệ Khanh âm u, cô mím môi, ngập
ngừng vài cái rồi thấp giọng nói: “Không phải. Bọn muội... Bọn muội bị
Đóa Linh phu nhân đuổi ra ngoài...” “Bọn muội?” Đại Ngưu ngây ngẩn cả
người: “Còn có ai đi cùng với muội nữa?”

Vinh Tuệ Khanh nhìn sang La Thần vẻ mặt lạnh lùng giống như ngọn

núi băng đang đứng bên cạnh mình, bĩu bĩu môi: “Còn Thần thúc, Phiêu
Tuyết tỷ tỷ và Thế Nguyên ca ca.” Cô lại chỉ về phía hai người, một nam
một nữ đang quỳ bên kia.

Đại Ngưu nghĩ tới dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Phiêu Tuyết

mà mình vừa nhìn thấy, tim đập thích thịch như muốn rớt luôn ra ngoài.
Hắn kìm lòng không được bèn lên tiếng hỏi han: “Mọi người đều bị sơn
trang Đóa Linh đuổi ra ư?”

Vinh Tuệ Khanh gật đầu, rồi nhíu mày.

Đại Ngưu thấy được sự không vui của Vinh Tuệ Khanh, vội vàng thu

tầm mắt đang nhìn Lâm Phiêu Tuyết về, cười nói: “Xem ra bọn họ cũng
không có nhà để về rồi. Thế này đi, tạm thời mọi người tới nhà ta ở vài
ngày, có được không?” Hiện tại thật sự bọn họ không còn nơi nào để về,
hơn nữa trên người chẳng có lấy một xu, cho dù ngay bây giờ đi kiếm tiền
thì cũng không kịp. Ở đây vốn là nước lạ cái, dù sao bọn họ cũng phải mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.