BỔ THIÊN KÝ - Trang 38

sỏi chứ không phát hiện ra có người đang trốn.

Trận pháp này trông thì có vẻ đơn giản nhưng vô cùng kỳ diệu. Không

phải là thứ mà Trận Pháp Sư bình thường có thể bày ra được.

Vinh Tuệ Khanh tỉ mỉ quan sát vị trí từng hòn đá, cọng cỏ trên nền đất,

đáy lòng lẳng lặng tính toán. Bấy giờ cô đang mải đắm chìm trong thế giới
trận pháp nên không phát hiện ra mẹ đã chạy trốn phía sau tảng đá đối diện
từ bao giờ.

Vinh đại nương trốn sau tảng đá kia cũng bày bố trận pháp đơn giản.

Tiếng vó ngựa trên đường càng lúc càng gần, dần dần đi tới nơi bọn

họ đang trốn. Trận pháp của Vinh đại nương thật sự có tác dụng. Những kẻ
cưỡi ngựa kia cứ vậy lướt qua họ chạy thẳng về phía trước, sau đó lại chạy
trở ra, liên tục chạy đi chạy lại như thế mấy lần. Vinh Tuệ Khanh đang bay
bổng bên trong thế giới trận phát bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa, không khỏi
giật

mình bừng tỉnh. Sau đó cô nghe thấy có tiếng người nói chuyện.

“Vương gia, nơi này không có ai. Nô tài đã lặn lội mấy chuyển cũng không
thấy ai!” Vinh Tuệ Khanh nấp sau tảng đá âm thầm ló đầu ra, liếc mắt nhìn
qua. Chỉ thấy một người đàn ông mặt mày như quan ngọc, vô cùng anh
tuấn. Ông ta khoác áo choàng dài, ngồi trên lưng ngựa Ô Truy. Lúc này ông
ta đang đứng cách nơi họ lẩn trốn không xa, nghe những người áo đen bên
cạnh báo cáo.

Những kẻ áo đen kia đều gọi người đàn ông này là “vương gia”.

Vinh Tuệ Khanh mím chặt môi. Chẳng lẽ chính là gã vương gia này đã

ra tay giết chết ông nội và cha mình?

Cô siết chặt bàn tay nhỏ, dùng hết sức bình sinh mới ngăn bản thân lao

ra cùng sống mái với hung thủ đã giết người thân một trận để thỏa khao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.