BỔ THIÊN KÝ - Trang 446

chút cảm giác không nói thành lời.

Trong phúc có họa, trong họa có phúc.

Cô đi lần này, không biết là họa hay phúc đối với yêu tu phố Hồ Lô.

Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại, cuối cùng lưu luyến nhìn lướt qua phố Hồ
Lô.

Đường lớn sạch sẽ, liễu rũ ven đường, tường đỏ ngói đen, hòa vào

nhau thích mắt. Thỉnh thoảng có các loại chim thú quý hiếm qua lại như
con thoi, một cảnh hòa bình yên ổn.

Là cô không có phúc, không thể định cư lâu ở nơi giống thế ngoại đào

nguyên này.

“Đi thôi.” Tiểu Hoa thấp giọng lẩm bẩm: “Sau này có thể quay về

mà.”

Bời vì câu nói của Tiểu Hoa, tâm trạng của Vinh Tuệ Khanh đột nhiên

thoải mái hơn.

Đúng vậy, chỉ cần cô đi rồi, nơi xinh đẹp này sẽ không bị tổn hại.

Chỉ cần cô còn sống, sau này cô có thể quay về.

“Ừ, đến lúc phải đi rồi.” Vinh Tuệ Khanh quay đi, mang theo Tiểu

Hoa hướng đến lối ra.

Lần này, cô chuẩn bị rất kĩ lưỡng.

Vì không muốn để người bên ngoài phát hiện ra cô, cô đặc biệt mang

theo một cây cỏ ẩn thân do một yêu tu trong phố Hồ Lô tặng cho cô, đeo ở
trước ngực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.