Vinh Tuệ Khanh mím môi, không nghe theo uốn tới ẹo lui trong lòng
mẹ: “Không lấy không lấy không lấy, chính là không lấy!” Qua một hồi, lại
nói: “Cho dù phải lấy, cũng tuyệt đối không gả cho tên Tăng Đại Ngưu
kia!”
“Tại sao vậy?” Mẹ Vinh Tuệ Khanh vô cùng kinh ngạc hỏi: “Đại
Ngưu có điểm nào không tốt? Tuổi nó cũng chỉ lớn hơn con một chút, chỉ
là đàn ông lớn tuổi một chút mới biết thương yêu. Giống như cha con, ông
ấy lớn hơn mẹ rất nhiều...”
Vinh Tuệ Khanh ngạc nhiên ngẩng đầu. Cô nhớ rõ ràng, trước đây ông
nội có nói với cô, cha mẹ cô cùng tuổi. Nào có lớn hơn nhiều?!
“Sao vậy?” Giống như cảm thấy được sự kỳ lạ của Vinh Tuệ Khanh,
mẹ cô lại đổi đề tài: “Được rồi, chuyện này sau này hãy nói. Đầu xuân
chúng ta dời vào thành Vĩnh Chương sinh sống, con thu dọn đồ đạc của
mình đi. Đừng để đến lúc đó lại quên trước quên sau.” Nói xong, rời khỏi
phòng của Vinh Tuệ Khanh, bước đi có chút kỳ lạ, dường như vội vã muốn
thoát khỏi bên cạnh Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh nheo mắt, nhìn bóng lưng của mẹ đằng xa, trong lòng
âm thầm tính toán.
Qua năm mới, tuyết ở Dốc Lạc Thần đều tan đi. Ngày xuân đến rồi,
người dân trong thôn cũng bắt đầu chuẩn bị cày bừa vụ xuân.
Đại Ngưu ngày càng chăm chỉ đến nhà Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh lại ngày càng thờ ơ với Đại Ngưu, thậm chí càng lạnh
nhạt với người của cả thôn.
Cô thường ngồi trên tảng đá lớn ở phía sau tiểu viện của Vinh gia,
nhìn lên núi Lạc Thần cao chót vót trong mây ngẩn ngơ.