BỘ TỨ - Trang 105

- A! A! Anh bạn Hastings, vẫn nguyên vẹn? Tôi lo quá! Anh đã đột nhập
chưa? Vậy trong nhà không có ai?
- Phải - tôi nói, cố làm ra tự nhiên. Chắc nhà có lối ra bí mật. Vào đây, ta
cùng tìm.
Tôi lại vào trong cửa và Poirot không hay biết gì, sắp bước vào theo.
Lúc nay, tôi không đừng được nữa: đầu tôi như sắp nổ tung: tôi nhổ vào cái
vai Giu-đa mà tôi đang sắm.
- Lùi lại, Poirot - tôi kêu - Lùi lại, nguy hiểm! Đây là cái bẫy. Hãy mặc tôi.
Chạy mau!

Trong khi tôi nói, hay đúng hơn tôi hét, tôi bị những bàn tay tàn bạo tóm
chặt. Một tên tay sai vội lao ra phố hòng bắt Poirot. Anh vung tay, lùi về
phía sau: đột nhiên tôi thấy mình bị trùm một làn khói đặc làm cho sặc
sụa... Tôi gục xuống... Phen này chết thật rồi...

* * *
Tôi tỉnh lại một cách từ từ, vất vả, và lờ mờ thấy bộ mặt Poirot lo lắng cúi
xuống. Anh reo lên khi thấy tôi mở mắt.
- A! Hồi tỉnh rồi! ... Anh bạn tội nghiệp!
- Tôi đang ở đâu? - Tôi khó nhọc hỏi.
- Ở nhà anh! Ở nhà chúng ta!
Tôi nhìn quanh mình và ngạc nhiên nhận ra căn hộ của mình. Trước lò
sưởi, vẫn còn bốn hòn than.
Poirot nhìn theo tôi:
- Ồ, đúng là một ý kiến tuyệt vời của anh... Cũng như bốn quyển sách! Nếu
ai bảo rằng anh không phải là một bộ óc vĩ đại, tôi sẽ nói là hắn nói láo!
- Vậy ra anh đã hiểu tôi muốn nhắn gì?
- Chả lẽ tôi lại ngu vậy? Hiểu chứ! Anh báo hiệu thế là tốt, tôi kịp có thì giờ
định kế hoạch. Tôi đã hiểu là anh bị bọn Bốn Người bắt đi. Nhằm mục đích
gì? Không phải vì đôi mắt xanh của anh! Cũng không phải vì chúng sợ anh
và muốn trừ khử anh. Không! Mục đích đã rõ. Các vị này sử dụng anh như
con mồi để vươn tới Hercule Poirot vĩ đại. Từ lâu tôi đã chờ đợi một việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.