BỘ TỨ - Trang 117

sức. Anh dặn dò cụ thể: cử hai người đến địa chỉ đã định, canh chừng cho
sự an toàn của cô Monro.
- Cần thiết phải làm như thế sao?
- Phòng trước là hơn! Dù thế nào - anh và tôi vẫn bị chúng theo sát, và
chúng sẽ biết hôm nay chúng ta vừa ăn với ai. Tên "Số Bốn" có thể đã đánh
hơi thấy nguy hiểm.
Hai mươi phút sau, chuông điện thoại reo; tiếng người báo:
- Ông Poirot phải không? Đây là bệnh viện Saint - James. Cách đây mười
phút, vừa chở tới một phụ nữ. Tai nạn giao thông. Tên là Flossie Monro, bà
ta yêu cầu gặp ông. Đến ngay, kẻo bà không còn sống bao lâu.
Tôi chuyển lời nhắn cho Poirot. Mặt anh tái nhợt vì xúc động
- Mau, Hastings, ta đi ngay.
Mười phút sau, tắc xi đưa chúng tôi tới bệnh viện. Một nữ tu trùm mũ trắng
gặp chúng tôi ngoài hành lang.
Poirot hiểu ngay:
- Chậm rồi.
- Bà ấy chết cách đây năm phút.
Poirot thực sự bị choáng. Bà nữ tu thấy vậy, nhẹ nhàng:
- Bà ấy không đau đớn, vì đã bất tỉnh. Bị xe hơi đụng, tên lái bỏ trốn, thật là
khủng khiếp. Hy vọng có người ghi được số xe.
- Chúng ta không gặp may - Poirot khẽ nói.
- Các ông có muốn vào thăm?
Cô y tá dẫn chúng tôi tới nàng Flossie Monro tội nghiệp. Trông như cô
đang ngủ, nụ cười vẫn nở trên môi đậm son. Poirot lại lẩm bẩm:
- Đúng, trời đất không ủng hộ ta.
Rồi ngẩng đầu, anh hỏi:
- Có thật tai nạn không? Ôi anh Hastings, nếu không phải, tôi thề trên thi
thể người đàn bà này là tôi sẽ trả thù không thương tiếc!
- Anh nói gì cơ?
Poirot quay về bà nữ tu, hỏi thêm chi tiết. Và anh có danh sách những đồ
vật tìm thấy trong ví nạn nhân.
- Anh thấy chưa, Hastings?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.