BỘ TỨ - Trang 124

là chàng trai này và bà mẹ kế có hoà hợp nhau không. Cậu con này cũng
lung tung lắm. Ngay từ đầu, tôi thấy bệnh tình ông Templeton khả bí ẩn; có
lúc ông ấy có vẻ khoẻ mạnh, rồi đột nhiên lại đau bụng, nôn oẹ, đau đớn dữ
dội. Tuy nhiên, bác sĩ dường như coi là việc bình thường, tôi không dám có
ý kiến gì. Cho đến một hôm...
Cô đỏ mặt và ngừng nói.
- … đã xảy ra một điều nào đó khiến cô nảy sinh nghi ngờ - Poirot nói hộ
câu dang dở.
- Vâng. Đúng như vậy.
Rồi lại yên lặng, ngập ngừng. Cuối cùng:
- Tôi nhận thấy là cả các gia nhân cũng có lời tiếng đàm tiếu.
- Về bệnh tình ông Templeton?
- Ồ không! … Về ... về chuyện khác...
- Bà Templeton?
- Vâng.
- Bà Templeton và ông bác sĩ chăng?
Poirot đánh hơi rất nhạy về loại chuyện này. Cô y tá nhìn anh biết ơn và kể
tiếp:
- Vâng, gia nhân có nhận xét, và một hôm chính tôi trông thấy bà
Templeton và ông bác sĩ... cùng nhau... trong vườn.
Cô y tá chỉ nói đến thế. Cô có vẻ bất bình cao độ, nên không tiện hỏi rõ
xem cô thấy gì trong vườn. Hẳn là cô đã nhìn thấy đủ để có một thái độ.
Lấy lại bình tĩnh rồi, cô thông báo tiếp:
- Các cơn bệnh ngày càng nặng lên. Bác sĩ Treves nói đó là tiến trình tự
nhiên của bệnh, và ông Templeton không còn sống được bao lâu. Trong
suốt cuộc đời y tá, tôi chưa từng thấy như thế bao giờ. Triệu chứng ấy có
thể coi như là...
Cô lại do dự.
- Bị đầu độc bằng thạch tín? - Poirot hỏi.
Cô y tá gật đầu, nói tiếp:
- Một hôm, bệnh nhân nói một câu mà tôi không hiểu. Ông ấy nói: “Chúng
sẽ bắt được ta. Bốn người, chúng sẽ bắt được".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.