BỘ TỨ - Trang 125

- Sao? - Poirot hỏi.
- Ông ấy nói đúng như thế. Phải nói rằng ông rất đau đớn, có lẽ ông ấy
không hiểu mình nói gì.
- Theo cô, ông ấy nói “bốn người" là ý gì?
- Nào tôi biết. Tôi cho là ông ấy nói đến vợ, con, bác sĩ, và thêm nữa là cô
Clark, người thường tháp tùng bà Templeton. Có lẽ ông nghĩ rằng cả bốn
đều liên kết chống lại ông.
- Đúng, đúng, có thể - Poirot ra vẻ đăm chiêu - Cô có kiểm tra được thức ăn
của người bệnh?
- Tôi cũng cố, nhưng thường thì bà Templeton đòi được đích thân mang
bữa ăn tối; hơn nữa, có những giờ tôi không trực.
- Tất nhiên. Cô có thể đủ chắc chắn có cơ sở để báo cảnh sát?
Nghe hai từ "cảnh sát", cô y tá lộ vẻ kinh hoàng.
- Tôi đã làm thế này. Sau khi ăn xúp, ông Templeton bỗng lên cơn nặng.
Tôi đã lấy phần xúp còn lại trong bát, mang đến cho ông. Hôm nay sau khi
ông Templeton ngủ, tôi được phép vắng mặt.
Cô rút trong túi ra một lọ nhỏ, đưa Poirot.
- Tốt lắm, chúng ta sẽ cho đi kiểm nghiệm ngay; nếu khoảng một giờ nữa
cô quay lại, có thể biết kết quả.
Sau khi hỏi tên và một vài nét tiểu sử của cô, Poirot tiễn cô ra về, rồi cho
đưa cái lọ đến phòng thí nghiệm quen.
Trong khi chờ kết quả, Poirot kiểm tra lại các chức danh của cô y tá, khiến
tôi hơi ngạc nhiên.
- Điều rất tự nhiên thôi, anh bạn, tôi phải rất thận trọng. Chớ quên là bọn
Bốn Người đang rình.
Một nữ y tá tên Mabel Palmer, nhân viên của Viện Lark, đúng là đã được
cử chăm sóc bệnh nhân mà ta biết.
- Đến giờ, mọi việc đều tốt - Poirot nói.
- À cô ấy đã trở lại đồng thời kết quả kiểm nghiệm được đưa tới.
Cô Palmer và tôi nóng lòng chờ Poirot công bố kết quả.
- Có tìm ra dấu vết thạch tín không? - cô hỏi.
Poirot gấp tờ giấy, lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.