BỘ TỨ - Trang 137

- Ngài đại úy Hastings phải không ạ? - Ông cụ hỏi - Ông chủ đang đợi...
mời ngài đi theo tôi...
Ông cụ dẫn tôi qua sảnh, mở một cánh cửa rồi né sang bên để tôi vào.
Căn phòng đầy ánh sáng mặt trời khiến mắt tôi hấp háy. Cuối cùng tôi thấy
một người đang đợi, giơ hai tay đón.
Đó là không!... Tôi mê ngủ!... Nhưng rõ ràng...
- Poirot! - Tôi kêu lên, và lao vào vòng tay anh, ôm chặt.
- Đúng, tôi đây! Hercule Poirot đâu có dễ chết vậy!
- Nhưng... nhưng... chuyện thế nào?
- Chỉ là mưu mẹo chiến đấu, anh bạn. Và bây giờ, ta sẵn sàng quây mẻ lớn.
- Thế mà anh để tôi tưởng anh đã chết? Không biết xấu hổ. Anh phải tin tôi
chứ, và cho tôi biết trước.
- Không thể được, như vậy anh sẽ không đóng đúng vai của mình trong lễ
tang. Sự đau buồn của anh là bằng chứng tốt nhất rằng tôi đã chết. Chỉ có
cách ấy mới đánh lừa được bọn Bốn Người!
- Thế mà tôi đã đau đớn...
- Thì tôi đâu có phải vô tri. Cũng vì lợi ích của anh mà tôi chọn cách ấy.
Tôi sẵn sàng chịu hiểm nguy trước tính mạng, nhưng không muốn để tính
mạng anh nguy hiểm. Sau khi nghĩ kỹ, tôi đã có ý kiến giả chết, ông bác sĩ
Ridgeway giúp tôi làm việc đó. Thực ra tôi tưởng sau đó, anh sẽ trở về
Áchentina, nhưng anh không chịu, nên tôi mới phải dùng đến lá thư để lại
trước khi chết! Điều quan trọng là anh đã ở đây. Từ nay đến lúc hữu sự,
bọn Bốn Người cần phải nghĩ hai ta đều vắng mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.