cũng nói là mình bình thường, ông lạ gì.
Poirot không nói nữa, dẫn viên giám thị đến xem cái xác, và ông ta nhận
diện ngay. Con người đã chai lỳ ấy nói:
- Thế là xong hết. Giờ tôi phải đi lo các thủ tục. Ông không phải vướng bận
vì cái xác này bao lâu nữa. Nếu có điều tra, chắc ông sẽ phải ra làm chứng.
Nhưng chỉ thế thôi. Xin chào.
Sau một cái nhăn mặt đặc biệt, hắn ta rút lui.
Vài phút sau, Japp tới. Viên thanh tra của Scotland Yard vẫn như mọi ngày,
nhanh nhẹn và vui vẻ.
- Nào ông Poirot, tôi giúp được việc gì nào? Tưởng ông đã đi tới những bãi
san hô của một hòn đảo xa xôi nào rồi.
- Japp thân mến, tôi muốn biết anh đã gặp con người tôi sắp chỉ anh xem
chưa.
Poirot dẫn thanh tra vào trong phòng, nhìn cái xác nằm trên giường. Thanh
tra nói nhỏ, vẻ suy nghĩ:
- Xem nào, người này có vẻ không xa lạ với tôi, mà tôi vẫn tự cho là có trí
nhớ tốt. Đúng rồi! Đây là Mayerling. Nếu sai xin cứ treo cổ tôi lên.
- Nhưng Mayerling là ai?
- Một đội viên trong đội cảnh sát mật; không phải của Scotland Yard. Hắn
được phái ra nước ngoài cách đây năm năm, từ đó không ai còn nghe nói
đến hắn. Chúng tôi tưởng hắn đã bị thủ tiêu.
Khi Japp đã ra về, Poirot nói với tôi:
- Thêm một bằng chứng nữa. Vậy mà thằng cha này có vẻ như chết một cái
chết tự nhiên.
Anh gầm gừ một cách bực tức, rồi im lặng.
Một làn gió lay động rèm cửa, khiến Poirot đột nhiên hướng chú ý về phía
đó.
- Anh Hastings, tôi nghĩ rằng sau khi đặt xác lên giường anh đã mở các cửa
sổ?
- Không. Nếu tôi nhớ không nhầm, cửa sổ vẫn đóng
- Sao? Cửa sổ lúc đó đóng mà bây giờ lại mở, thế là nghĩa gì?
- Tôi cho là có người đã vào đây khi chúng ta vắng mặt.