BỘ TỨ - Trang 15

- Có thể lắm - Poirot công nhận.
Nhưng anh có vẻ như đang nghĩ điều khác.
Sau một phút suy nghĩ, anh nói:
- Thực ra không phải tôi nghĩ như vậy. Chỉ một cửa sổ mở thì tôi không
nghi hoặc đến thế; điều lạ lùng là cả hai cửa sổ đều mở.
Rồi đi sang phòng bên, và thốt lên:
- Cửa sổ phòng khách cũng lại mở! Rõ ràng chúng ta đóng rồi mà.
Anh trở lại gần xác chết và cúi xuống, xem xét kỹ lưỡng khuôn mặt, miệng,
mép. Lúc đứng lên, anh tuyên bố:
- Hắn đã bị bịt miệng và bị đầu độc.
Tôi kinh hãi kêu:
- Trời! Mổ tử thi, chắc rồi sẽ rõ mọi thứ.
- Sẽ chẳng khám phá ra điều gì hết. Hắn bị đầu độc bằng cách cho hít một
hơi axít prussique mạnh. Tên sát nhân ép miếng bông tẩm hơi dưới mũi
hắn, rồi bỏ chạy sau khi đã mở toang tất cả các cửa sổ. Axit cyanhydrique
bay hơi cực nhanh, nhưng để lại một mùi hạnh đào ngai ngái. Không còn
dấu tích của mùi vị đó nữa, và cũng không sẵn nghi ngờ gì đặc biệt, các bác
sĩ chỉ có thể kết luận là chết tự nhiên.
Poirot cúi xuống nhìn tử thi lần nữa.
- Anh Hastings này, người này đã từng là nhân viên mật vụ. Và cách đây
năm năm hắn đã ra nước ngoài.
- Nhưng hắn đã bị đưa vào nhà thương điên hai năm trời nay, vậy trong ba
năm trước đó đã xảy ra những chuyện gì? - Tôi hỏi.
Poirot lắc đầu và túm lấy tay tôi.
- Chiếc đồng hồ! Hastings, hãy nhìn chiếc đồng hồ!
Cùng với anh, tôi nhìn lên bên trên lò sưởi. Chiếc đồng hồ quả lắc đã đứng
lúc bốn giờ.
- Có ngươi đã đụng vào đây. Bình thường, nó phải chạy được ba ngày nữa.
Tám ngày một lần mới phải lên dây.
- Người nào đó làm việc ấy nhằm mục đích gì? Để đánh lạc hướng điều tra,
để mọi người cho rằng vụ án xẩy ra lúc bốn giờ?
- Không, không, anh bạn ơi! Hãy tĩnh trí lại! Hãy bắt bộ óc làm việc một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.