BỘ TỨ - Trang 16

chút. Chất xám ấy mà! Hãy tưởng tượng anh là Mayerling, anh nghe thấy
tiếng động lạ, và có thể anh biết rằng giờ cuối của anh đã tới gần. Anh chỉ
còn thời gian rất ngắn để để lại một dấu hiệu nào đó có khả năng định
hướng công cuộc điều tra sau khi anh chết: Bốn giờ! Con số “4"! Bí mật
của Bộ Tứ vĩ đại! Tên "Số Bốn". "Kẻ tiêu diệt”. Hastings, anh đã hiểu
chưa?
Đắm mình trong ý tưởng đó, Poirot chạy vội sang phòng bên để lại gọi điện
thoại.
- Alô! Bệnh viện tâm thần Hanwell? Tôi được biết một bệnh nhân của các
vị đã bỏ trốn hôm nay... Ông nói sao ạ.? Khoan đã, xin ông nhắc lại. Alô...
Rõ.
Anh đặt máy, quay về phía tôi:
- Hastings, anh nghe rõ chưa? Không có vụ bỏ trốn nào cả.
- Vậy cái tay giám thị tới đây?
- Hà hà! Phải chăng tên giám thị đó là... là...
- Là ai?
- Là đích danh "Số Bốn ... "Kẻ tiêu diệt"!
Tôi choáng người, nhìn Poirot. Đến lúc mở miệng được, tôi nói:
- Có một điều chắc, chúng ta sẽ nhận ra hắn nếu gặp bất kỳ ở đâu!
- Anh tưởng thế? Tôi không nghĩ như anh. Hắn có dáng điệu chậm chập,
huênh hoang, mặt đỏ gay, râu mép rậm, giọng nói ồm ồm. Giờ phút này,
chắc chắn hắn không còn giữ những đặc điểm đó. Còn những nét đặc trưng
khác: mắt, tai, hàm răng rất đều, không có ý nghĩa lắm. Nhận diện ra hắn
không dễ như anh tưởng. Nhưng lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.
- Anh nghĩ còn có lần sau nữa?
Poirot nghiêm hẳn nét mặt:
- Anh bạn ơi đây là một cuộc đối đầu sinh tử. Anh và tôi một bên, bọn
“Bốn Người” một bên. Chúng đã thắng keo đầu, nhưng chưa loại được tôi.
Từ nay về sau, hãy nhớ còn có Hercule Poirot này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.