kéo dài hai tiếng. Phong cảnh thật sự tuyệt vời. Sau khi qua một thung lũng
màu mỡ rộng hàng cây số, chúng tôi lên dốc tới những chòm núi đá. Mỗi
bước ngoặt lại mở ra một viễn cảnh mới. Con đường khúc khuỷu len lỏi
giữa các khối đá hiểm trở. Cuối càng, ô tô dừng trước một khách sạn lớn,
có vị trí tuyệt đẹp.
Họ đã giữ cho chúng tôi những phòng trông ra núi: cảnh đỉnh núi đá với
những sườn phủ đầy thông thật thần tiên.
- Ở đây ư? Poirot khẽ hỏi.
- Phải - Harwey đáp - Có một nơi gọi là "Mê cung đá"; toàn những tảng đá
khổng lồ, hình thù quái đản! Mỏ đá ở phía phải, nhưng tôi đã nghĩ là lối
vào ở ngay trong mê cung.
Poirot ra hiệu cho tôi:
- Lại đây, ta xuống sân thượng, hưởng ánh nắng.
- Anh thấy thế có nên không?
Anh nhún vai thay trả lời.
Ánh sáng chói chang, mắt tôi khó chịu đựng. Chúng tôi dùng một tách cà
phê rồi lên phòng để xếp đồ đạc. Poirot có vẻ như đắm chìm trong giấc mơ.
Một hai lần, thấy lắc đầu và thở dài.
Lúc xuống tàu ở Boljano, tôi để ý có một người khách đợi xe. Điều làm tôi
để ý, là người ấy cũng ăn bận trùm kín, hơn cả Poirot! Ngoài chiếc áo
khoác ngoài thùng thình và chiếc khăn len trùm mũi, người ấy còn đeo kính
xanh mắt to. Tôi nghi là một tên tay sai của Bộ Tứ.
Tôi nói điều đó với Poirot, nhưng anh chẳng có vẻ quan tâm. Ít lâu sau, tôi
thông báo với anh là người khách nọ đang lảng vảng trước khách sạn, tôi
nhìn qua cửa sổ và trông thấy.
Mặc tôi nói, Poirot vẫn đòi xuống phòng ăn, và chúng tôi được một ngồi
vào bàn cạnh cửa sổ. Chúng tôi ngồi chưa ấm chỗ, thì tiếng quát mạnh và
tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng vang lên: một cậu bồi bàn vụng về đã đổ cả
một đĩa thức ăn lên vai một thực khách ngồi ở bàn cạnh chúng tôi.
Người quản lý vội vàng chạy đến xin lỗi rỗi rít.
Lát sau, khi anh bồi bàn đó đến phục vụ chúng tôi, Poirot nói nhỏ:
- Thật là sự cố đáng tiếc, song lỗi không phải tại anh.