BỘ TỨ - Trang 29

Grant.
- Nếu vậy, phải cùng tôi quay trở lại Moreton.
- Đồng ý, nhưng tôi muốn nói chuyện riêng với anh ta.
- Tôi chưa dám hứa, thưa ông Poirot .
- Nếu ông gọi điện hỏi Scotland Yard, tôi tin ở đó sẽ không phản đối.
- Ồ, tất nhiên, tôi đã nghe tiếng ông. Tôi biết ông đã nhiều lần giúp đỡ
chúng tôi; nhưng đây là vấn đề nguyên tắc.
- Có thể, nhưng tôi cần phải nói chuyện với anh ta - Poirot bình tĩnh đáp.
Rất cần, ông có biết vì sao? Hừm, đơn giản vì Grant không phải kẻ giết
người.
- Sao? Vậy thì là ai?
- Theo tôi, hung thủ phải là người trẻ, đi xe hơi đến và dừng trước cổng
"Granite Bungalow". Hắn đi vào giết người rồi lại ra và đi theo lối hắn đã
tới. Hắn để đầu trần và quần áo phải có vết máu.
- Nhưng... như vậy cả làng sẽ trông thấy hắn.
- Điều đó còn tùy.
- Có thể không, nếu mọi việc diễn ra ban đêm. Đằng này tội ác xẩy ra giữa
ban ngày.
Poirot chỉ mỉm cười.
- Làm thế não ông lại nghĩ ra chiếc xe hơi, ông Poirot? Chắc phải có khối
xe đi qua cổng nhà. Không có xe nào để lại dấu vết đặc biệt nào nhìn thấy
được.
- Mắt không nhìn thấy, có thể - Poirot đáp - Nhưng trí óc ta nhìn thấy!
Viên thanh tra đưa tay lên trán, nhìn tôi, cười.
Tôi hoàn toàn hoang mang, nhưng tin ở Poirot. Chúng tôi cùng viên thanh
tra lên đường đi Moreton. Poirot và tôi được đưa đến gặp Grant, nhưng có
một cảnh sát đứng chứng kiến. Poirot đi thẳng vào đích.
- Grant, tôi biết anh vô tội. Hãy nói thật mọi việc với tôi.
Người tù vóc tầm thước, bộ mặt đặc biệt xấu xí. Trông mà hãi. Hắn sụt sịt.
- Xin thề, tôi không làm việc đó. Một kẻ nào đó đã bỏ các bức tượng lẫn
vào đồ đạc của tôi. Một vụ gắp lửa bỏ tay người. Lúc về tôi đi thẳng vào
phòng tôi và như tôi đã khai, tôi không biết gì cho đến khi bà Betsy la

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.