BỘ TỨ - Trang 46

mặc cả. Để cho tôi tự do, và ông Halliday sẽ được trả về nguyên vẹn.
- Tôi đồng ý - Poirot nói - Chính tôi cũng định đề nghị với bà việc ấy. Bà
làm việc cho bọn Bốn Người, có phải không?
Mặt nữ bà tước nhợt đi như xác chết, song bà ta lờ đi không đáp.
- Tôi xin ông một điều - bà ta nói - cho tôi gọi điện, được không?
Trong khi chờ điện, bà nói thêm.
- Đó là số điện của ngôi nhà nơi bạn ông bị giữ. Ông có thể báo cho cảnh
sát, vì khi họ đến thì sẽ không còn ai. A! Tôi gọi được rồi! A lô! Anh André
phải không?... Phải, phải tôi Inej đây! Lão người Bỉ biết hết rồi. Đưa
Halliday đến khách sạn, rồi chuồn nhanh.
Bà ta đặt máy, mỉm cười tiến về phía chúng tôi. Poirot yêu cầu:
- Mời bà đi theo chúng tôi về khách sạn.
- Tất nhiên, tôi sẵn sàng.
Cả ba chúng tôi lên xe taxi. Nhìn nét mặt, tôi biết Poirot có vẻ phân vân.
Mọi việc trở nên quá đơn giản.
Tại khách sạn, người gác cửa tiến lại:
- Thưa ông Poirot, có một quý ông vừa tới. Tôi đã đưa lên phòng ông. Quý
ông có vẻ rất suy nhược. Có một y tá đi kèm, nhưng cô ấy đã bỏ về.
- Rất tốt - Poirot đáp - Đó là ông bạn tôi.
Chúng tôi cũng lên phòng và thấy một người ngơ ngác ngồi bên cửa sổ, coi
chừng như sắp ngất xỉu. Poirot đi thẳng tới.
- Ông là John Halliday?
Người nọ gật đầu.
- Đưa tôi xem cánh tay trái.
Thật vậy vợ ông ta nói là John Halliday có một nốt ruồi dưới khuỷu trái.
Người nọ vén tay áo: nốt ruồi có đó.
Poirot gật đầu chào nữ bá tước khi bà xin lui.
Một cốc rượu làm Halliday hơi hồi tỉnh ... ông ta lẩm bẩm:
- Trời đất ơi! Tôi vừa trải qua thời khắc quái quỷ gì vậy? Bọn chúng quả là
quỷ dữ! Vợ tôi đâu? Bà ấy nói gì? Chúng nó bảo tôi rằng bà ấy nghĩ là tôi...
- Không có gì đâu - Poirot đáp dứt khoát. Bà nhà luôn tin tưởng vào ông.
Bà đang chờ ông, cả con gái nhỏ nữa. Cả hai đều bình yên vô sự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.