cho bà. Chìa khoá cửa phòng thí nghiệm đi ra vườn, bà có không?
- Nó đây! Tôi giữ chiếc thứ hai cho tôi. Đây là chìa khoá chiếc cửa vườn đi
ra lối đi ngăn giữa nhà tôi và nhà trước mặt.
- Xin cảm ơn bà. Tối nay bà đi nghỉ như thường lệ, không lo ngại gì, mọi
việc để mặc tôi. Nhất là đừng nói gì với ai hết, kể cả với hai người phụ tá,
cô Claude và ông Henri thì phải? Với họ càng không được nói.
Khi rời khỏi ngôi nhà, Poirot xoa tay thoả mãn.
Tôi hỏi:
- Ta làm gì bây giờ?
- Rời ngay Paris, đi sang Anh.
- Sao?
- Ta hãy chuẩn bị hành lý, đi ăn sáng rồi ra ga Bắc.
- Nhưng… còn rađiom?
- Tôi đã bảo là chúng mình đi sang Anh, chứ có bảo là tới nước Anh đâu
Hastings, hãy suy nghĩ một lát. Nhất định chúng ta đang bị theo dõi, cần
phải làm cho đối thủ tưởng ta đã đi. Để chúng tin thế thật ta phải lên tàu.
- Anh muốn nói là đến phút chót ta sẽ lộn lại?
- Không, kẻ thù chỉ yên tâm khi chúng nhìn thấy ta thực sự khởi hành.
- Nhưng tàu sẽ chạy một mạch không dừng, cho tới Calais?
- Nó sẽ dừng, nếu ta trả tiền.
- Trời ơi, Poirot, anh nghĩ rằng chỉ bỏ tiền mà bắt được tàu tốc hành dừng
bánh?
- Anh bạn ơi, anh không bao giờ nhận thấy trong toa tàu có một cái dây gọi
là Báo hiệu cấp cứu? Ai giật bậy không lý do sẽ bị phạt khoảng trăm
phrăng gì đó.
- Vậy anh sẽ giật dây báo động?
- Không phải tôi! Mà là Pierre Cambeau, một người bạn. Trong khi anh ta
phân bua với trưởng tàu và hành khách xúm xít chung quanh, thì chúng
mình chuồn.
Kế hoạch của Poirot được thực hiện đúng như vậy. Pierre Combeau, một
bạn nối khố của Poirot, rất quen thuộc với các mánh khoé của anh, chấp
nhận tiếp tay. Dây báo động được kéo lúc tàu ra tới ngoại ô. Combeau vào