vai rất thiện nghệ. Thừa lúc đó, Poirot và tôi xuống tàu không ai để ý. Điều
đầu tiên phải làm là cải trang cẩn thận; những vật dụng cần thiết đã có
trong chiếc vali nhỏ mang theo. Poirot và Hastings biến thành hai kẻ lang
thang mặc áo lao động ngồi ăn trong một hàng quán tồi tàn.
Gần mười một giờ, chúng tôi có mặt trước nhà bà Olivier. Sau khi quan sát
kỹ tứ phía, chúng tôi lẻn vào lối đi vắng lặng, chắc chắn không bị ai trông
thấy. Poirot thì thầm bên tai tôi:
- Mình chưa chắc gặp chúng hôm nay. Có thể tối mai chúng mới tới?
Nhưng chúng biết chắc là rađiom chỉ còn đó trong hai đêm nữa.
Chúng tôi khẽ khàng mở cửa vườn, bước vào thật êm.
Đột biến bất ngờ xảy ra. Trong nháy mắt, chúng tôi bị bao vây, bị nhét giẻ
vào miệng và trói gô. Chúng có ít nhất mười tên, nên mọi sự chống cự là vô
ích. Chúng tôi bị khiêng như hai cái bị vào nhà bà Olivier. Sao không vào
nhà bên cạnh? Bọn khốn kiếp đã giở trò gì với nhà nữ bác học? Bọn chúng
có chìa khóa mở phòng thí nghiệm, quẳng chúng tôi vào. Một tên đục vào
két, cửa mở ngay. Thú thật là trong một thoáng, tôi lạnh ớn sống lưng, lo bị
chúng bỏ vào trong đó để cho chết ngạt!
Nhưng, ồ lạ sao, két sắt không phải là két sắt! Bên trong cùng, có những
bậc thang dẫn xuống hầm. Hai chúng tôi được khiêng xuống một phòng
rộng dưới đất, và đặt vào một xó.
Một người đàn bà đứng đó, cao lớn, đường bệ, đeo mặt nạ bằng nhung đen.
Sau một hiệu lệnh của con người bí ẩn đó, bọn kia rút lui. Chỉ còn hai
chúng tôi với mụ ta. Không nghi ngờ gì nữa: chính là người đàn bà Pháp,
"Số Ba" của Bộ Tứ vĩ đại.
Mụ cúi xuống bỏ giẻ ở miệng chúng tôi, nhưng vẫn để dây trói. Rồi đứng
lên, nhìn thẳng chúng tôi, mụ lột mặt nạ bằng một khoát tay nhanh chóng.
Đó là bà Olivier!
- Ngài Poirot - giọng mụ nhạo báng sâu cay - Ngài Poirot kỳ tài, ngài Poirot
độc nhất vô nhị! Sáng hôm qua, tôi đã có lời cảnh báo ông, ông đã không
thèm đếm xỉa, đã nghĩ rằng có thể dùng mưu mẹo chống đối chúng tôi. Bây
giờ ông đã ở đây. Trong tay chúng tôi.
Một sự tàn ác lạnh lùng, trái hẳn với ánh mắt tinh nhanh, toát ra từ người