- Giả thiết này của anh không hợp lý - Poirot nói - Một người năm mươi
lăm tuổi, còn vạm vỡ, lại chịu để bị đẩy vào lửa mà không chống cự?
- Được. Vậy thì đến lượt anh trình bày quan điểm.
Poirot cười, ưỡn cao ngực và nói như diễn giảng:
- Giả thử đây là vụ giết người, một vấn đề đặt ra ngay lập tức: tại sao lại
chọn cách ấy? Tôi thấy chỉ có một lý do: để không ai nhận diện được! Bộ
mặt bị cháy đen, và...
- Sao? - Tôi ngắt lời. Anh nghĩ là...
- Hastings, hãy khoan. Đó chỉ là giả thiết. Có thể nghĩ rằng đó không phải
là xác ông Paytner? Mà là của một ai khác? Tôi xem xét hai câu hỏi ấy và
xin trả lời: không.
- Vậy thì sao? - tôi thốt lên, thất vọng.
Poirot nháy mắt, nói tiếp:
- Vậy thì tôi tự nhủ có một cái gì đấy ta chưa nắm được và cần nghiên cứu
vấn đề này. Không nên để lúc nào cũng bị ám ảnh vì lũ Bốn Người... À
được rồi! Anh có biết cái bàn chải áo của tôi để đâu không nhỉ? À! Nó đây
rồi. Nhờ anh chải cho tôi rồi tôi chải cho anh.
Bỏ bản chải vào vali, Poirot nói tiếp:
- Hừ, tôi lại bị một ý tưởng duy nhất thu hút... Này, hai gạch thước thợ mà
anh nói, nó có nghĩa gì, nếu không phải là người ta bắt đầu viết số 4?
- Trời! - Tôi bật cười - Anh định mò mẫm gì ở đó?
- Tôi thừa nhận là cứ quay đi quay lại mãi một việc thì thật buồn cười...
Cần phải thay đổi không khí! Chính vì thế mà tôi đến đây!... Anh Japp thân
mến? Khoẻ chứ?