BỘ TỨ - Trang 97

Nếu tôi để lại vài chữ cho Poirot! Đó là dấu tích để anh theo mà giải quyết
mọi chuyện. Có nên thử không?
Nên lắm... nhưng nếu tên Tàu lên đây để chắc chắn rằng tôi làm đúng theo
lời dặn?
Việc hắn đứng lại dưới nhà càng làm tôi lo lắng. Tôi biết bọn Bốn Người
rất mạnh, mạnh đến mức tôi sẵn sàng gán cho chúng quyền năng tuyệt đối.
Dường như bất cứ ai đến gần tôi lúc này đều là tay chân của chúng!
Hay tôi để lại bức điện? Trông thấy, Poirot sẽ biết hết mọi chuyện.
Tất cả những ý nghĩ ấy giao nhau trong đầu tôi loang loáng, nói ra không
kịp.
Hai phút sau khi nhận thư, tôi đội mũ, mặc áo khoác xuống gặp tên liên lạc
đang đợi. Đó là một người Trung Hoa to lớn, ăn mặc chỉnh tề, dù quần áo
có hơi cũ nát. Không động đậy nét mặt, hắn chào tôi và hỏi:
- Ông, đại uý Hastings?
- Phải - tôi đáp.
- Trả tôi thư...
Đã lường trước việc này, nên tôi nộp lá thư, không nói.
- Đã nhận điện hôm nay, có không? Điện từ Áchentina?
Lòng đầy căm giận, một lần nữa tôi phải khâm phục mạng lưới gián điệp
tinh vi của chúng... Chúng đã đoán là Bronsen sẽ đánh điện cho tôi và
quyết định thừa cơ gây áp lực.
Chối một điều rõ ràng và có thực, là vô ích:
- Có, tôi có nhận một bức điện.
- Lấy đưa ngay cho tôi!
Giận run ngươi, song tôi phải thi hành.
Lúc lên gác, tôi nẩy ra ý phải báo cho bà Pearson tin vợ tôi bị bắt cóc,
nhưng thấy cô hầu gái đứng bên bà chủ nhà, tôi lại do dự... cô hầu này đang
theo dõi tôi chăng? Lời lẽ trong thư của lũ Bốn Người còn in rõ trong ức
tôi... Tôi quyết định không nói gì.
Sau khi cầm bức điện, tôi chuẩn bị đi xuống, thì chợt nẩy ra ý nghĩ: tôi có
thể để lại dấu hiệu gì báo Poirot biết, mà kẻ thù không nhận ra?
Tôi chạy tới tủ sách và làm rơi bốn cuốn xuống sàn. Bạn tôi sẽ thấy, và sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.