BỐ Y THẦN TƯỚNG HỆ LIỆT - Trang 132

tiếng quay sang tên mắt to lớn tiếng nói: "Thanh danh tốt sợ gì không
nhận!"

Hán tử mắt to không bằng lòng nói: "Cũng là ngươi bảo ta không được

nhận mà!"

Chương ba - Phùng Kinh Mã Lương đích mạo

sung

Thì ra hai người này một người là Phùng Kinh, một người là Mã Lương.

Bởi vì thời đó chính sách tàn bạo, tham quan dùng tiền hối lộ quyền thần để
nắm lấy quyền cao chức trọng, không tiếc dùng thủ đoạn tàn bạo nhất ép
bức lương dân. Có thể nói là dân chúng lầm than, chỉ không tuân lời một
chút thì hạ tràng thảm không thể tả. Hai người vốn là lính thú biên phòng
trấn thủ Kế Môn, nhưng thấy quan binh đều cùng một giuộc nhân nhà cháy
mà cướp của, tàn ác hoang dâm, nơi "thịnh trị" cũng như nơi "loạn lạc", dân
lành máu chảy thành sông, nhà cửa bị cướp sạch, hai người mới tự ý làm
cường đạo, ít nhất cũng bớt phải hại thêm mấy người. Bọn họ chưa từng
đọc sách, lúc thay tên đổi họ tiện miệng lấy câu thơ "Thác bả phùng kinh
tác mã lương" làm tên của hai người.

Hai người mấy năm nay đánh cướp đều dựa vào thân thủ của mình,

nguyên có không ít tiền tài nhưng đều lấy ra để cứu tế dân nghèo, cho nên
tiền tài cướp được chưa tới một phần mười. Hai người đánh cướp nhiều, sợ
quan phủ mượn cớ diệt trừ cho nên thuận miệng dùng tên của Nhị Thử thủ
hạ của "Kiểm giáo" Tiêu Thiết Đường làm cho mọi người nghe danh táng
đảm.

Quả nhiên quan phủ không dám đụng tới. Phùng Kinh, Mã Lương

đương nhiên càng thêm thoải mái, ăn chơi đàng điếm nhưng không vô cớ
hại người, càng không dám làm nhục phụ nữ nhà lành. Hai người thấy Hạng
phu nhân dáng vẻ đoan trang xinh đẹp, càng thêm dùng dằng không dám hạ
thủ mới cố làm ra vẻ nấp trong bóng tối tạo ra thanh uy, lại cố làm dáng cao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.