Nhưng trong khoảng sát na, thế công của Anh Tiêu Sát hoàn toàn thay
đổi.
Chẳng biết thế nào mà thanh trường kiếm trong tay y trở ngược lại, đây
vào ngực Thanh Lôi tử, rồi quét thêm một cước nữa, thanh Bạt phong đao
dưới đất bắn lên, cắm sọat vào bụng Trảm Quỷ bà bà.
Anh Tiêu Sát dậm đất phóng lên, tránh nhát bút của Đường Nhất, trước
khi Sào Vinh đẩy cái xác của Hòa phi tử ra, một chỉ đã đâm vào cổ họng y.
Anh Tiêu Sát đã lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn tự sát hay ta phải ra tay?
Theo y nghĩ, Đường Nhất chắc chắn sẽ chết.
Nhưng ngay lúc này, sau thân cây lớn, một người đủng đỉnh bước ra,
trời đang nhập nhoạng, chỉ biết người ấy dáng cao gầy, không nhìn rõ mặt
nhưng đôi mắt lạnh lẽo vô hồn.
Anh Tiêu Sát chột dạ, nói:
-Ai?
Đường Nhất thừa dịp lẳng lặng quét bút tới, Tiêu Anh Sát không hề
ngoảnh đầu, gạt bao kiếm ra chặn bút, còn mũi kiếm đã đâm vào mi tâm
của Đường Nhất, Anh Tiêu Sát tuy giết được Đường Nhất nhưng vì quá
mạnh tay nên thở hơi gấp.
Nhờ vậy luồng hàn khí đè nặng trong lòng tiêu biến nhưng tim không
khỏi đập nhanh.
Anh Tiêu Sát kinh ngạc, cố trấn tĩn nhưng càng cố tim càng mạnh từng
hồi khiến lồng ngực như muốn nức toác ra.
Cứ mỗi khi nhịp tim dội lên, Anh Tiêu Sát thấy như máu trong người
mình dồn tới khi tứ chi, tim lại đập rộn thêm một chặp nữa, y thấy toàn thân
mình căng lên như một trái cầu máu. Anh Tiêu Sát cố gằng giữ bình tĩnh, y
giở mũi kiếm lên, ráng chuyển thủ thành công,, dốc hết sức tung ra một đòn
để giải nguy.
Máu chảy gấp khiến y giở tay lên mà thấy cứ như nhấc một tảng đá
nặng trình trịch, chân cũng chẳng lê nổi, tai ù đầu váng cứ có bảy ngàn cái
thiếc bạc đang gõ bên tai.
Trong đó có tiếng trống vang rền.