BỞI SÀI GÒN NHIỀU NẮNG - Trang 139

- Hồi ấy, chú và mẹ cháu tình trong như đã mặt ngoài còn e.

Chú nhút nhát quá, không dám tỏ tình với mẹ cháu. Để rồi mẹ cháu
cứ nghĩ chú chẳng hề yêu bà ấy. Biết đâu rằng chú đã yêu bà ấy
đến thế nào… Rồi bà ấy đi lấy chồng, sinh ra cháu. Bố cháu
bỏ đi. Chú đã nhiều lần đề nghị được dọn về sống cùng mẹ cháu
nhưng bà ấy từ chối. Mẹ cháu muốn lo cho cháu trọn vẹn. Chú
cũng lấy vợ, sinh con. Rồi vợ chú bị ung thư mất cách đây năm
năm. Lúc đó, cảnh gà trống nuôi con, mẹ cháu không giúp đỡ thì
chú cũng không biết xoay xở thế nào nữa…

My Lan ngừng tay, thở dài:

- Giá như chú và mẹ cháu…

Bữa cơm được dọn lên. My Lan rụt rè:

- Chú Hải ạ, cháu không biết đề nghị này của cháu có quá vội

vàng không nhưng cháu vẫn phải nói. Chú có thể dọn về ở cùng cháu
để cháu thay mẹ chăm sóc chú lúc tuổi già không ạ?

Chú Hải sững người. Đôi đũa như sắp rơi khỏi đôi tay đang run

lên. Nụ cười lẫn trong làn nước mắt chảy dài trên khuôn mặt người
đàn ông đã ngoại tứ tuần. Có rất nhiều thứ gọi là hạnh phúc. Và
lúc này đây, với chú Hải, đó là một niềm hạnh phúc trọn vẹn. Một
niềm hạnh phúc lấp lánh. Và My Lan cũng vậy. Cô nắm bàn tay
chú Hải. Cảm giác đó giống như cô trở về sau một chuyến đi xa
đầy vất vả. Như một cuộc trở về. Ngoài kia, thành phố bắt đầu
hửng nắng. Cơn bão đã đi qua thật rồi. Thành phố sẽ hồi sinh.
Hồi sinh từ những tình yêu được bắt đầu như thế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.