thành đều là khóc trả cho Ngọc Phượng, trái tim này đã trở lại trạng thái
nhẫn tâm như trời đất!”.
Đoạn tuyệt dứt khoát như thế, giống như một thanh kiếm sắc lóe lên hàn
quang, chưa cần rút ra, đã đâm thấu tim phổi. Không hiểu sao Trương Ái
Linh lại yêu người đàn ông như vậy. Khi họ quen nhau, Hồ Lan Thành rõ
ràng là một quân tử lịch thiệp phong lưu đa tình. Ai ngờ rằng, con người
gặp được trong ngàn vạn người này, lại sẽ bạc tình phụ nghĩa đến thế.
Không phải là lỗi của Trương Ái Linh, chỉ trách số mệnh cô đen đủi, tương
phùng ngõ hẹp với Hồ Lan Thành, tất cả tình cảm đều bị anh ta cướp sạch
sành sanh, không chừa cho đường lùi.
Sau khi người vợ đầu chết, Hồ Lan Thành buộc phải tìm việc ở khắp
mọi nơi, lòng vòng qua mấy thành phố, bắt đầu lấy việc dạy học làm sinh
kế. Nhưng Hồ Lan Thành của lúc đó tính tình nóng vội, không thể nào nhẫn
nhịn chịu đựng cuộc sống nghèo khó. Anh không cam tâm chỉ là một anh
giáo, sống tạm bợ qua ngày qua tháng. Trương Ái Linh từng nói một câu
như thế này: “Dạy học rất khó – vừa phải diễn kịch, vừa phải làm người”.
Anh vẫn luôn chờ thời cơ, chờ một ngày có thể mượn gió Đông, bay thẳng
lên tần mây xanh. Thời gian này, anh lấy người vợ là Toàn Tuệ Văn.
Thời loạn biến động, quả nhiên đã mang đến cơ hội bất ngờ cho Hồ Lan
Thành. Năm 1936, nhận lời mời của quân đoàn trưởng đoàn bảy Liệu Lỗi,
Hồ Lan Thành kiêm nhiệm Hàng Châu nhật báo, tuyên truyền cho việc
kháng chiến chống Nhật phải kết hợp với việc khởi binh trong nhân dân.
Tháng năm, cuộc binh biến Lưỡng Quảng (Quảng Đông và Quảng Tây) nổ
ra rồi mau chóng thất bại, anh bị bộ tổng tư lệnh của tập quân đoàn[2] số
bốn giam giữ ba mươi ba ngày.
[2] Một cấp biên chế của quân đội, bao gồm một hoặc nhiều sư đoàn.
Một cơ hội lớn hơn đã đến với Hồ Lan Thành. Năm 1937, anh được
Trung Hoa nhật báo mời làm chủ bút, lên đường đến Thượng Hải. Đầu năm