BỞI VÌ WINN-DIXIE - Trang 38

năng của cháu thôi.”

“Được ạ,” tôi hào hứng.

ứ bà Gloria Dump chọn cho tôi trồng là một cái cây, như bà nói thế.

Với tôi nó trông giống một thân leo hơn. Bà bảo tôi đào cho nó một cái lỗ,
đặt nó vào trong và phủ đất xung quanh thật chặt, như thể nó là một đứa bé
và tôi đang đặt nó lên giường vậy.

“Nó là cây gì đây ạ?” tôi hỏi bà.

“Nó là một cái cây hãy-chờ-xem.”

“Nghĩa là sao?”

“Nghĩa là cháu phải chờ cho nó lớn thì mới biết nó là cây gì.”

“Cháu có thể quay trở lại ghé thăm nó vào ngày mai được không ạ?”

“Cháu bé,” bà nói “chừng nào nó còn ở trong vườn của ta, cháu có thể

đến thăm bất cứ lúc nào. Nhưng cái cây sẽ không thay đổi nhiều vào ngày
mai đâu.”

“Nhưng cháu cũng muốn gặp bà nữa.”

“Hừm,” bà trả lời. “Ta sẽ không đi đâu cả. Ta luôn ở ngay đây.”

Sau đó tôi đánh thức Winn-Dixie dậy. Bơ đậu phộng vẫn còn dính trên

râu nó, còn nó thì liên tục ngáp và vươn mình. Nó liếm tay bà Gloria Dump,
còn tôi cảm ơn bà trước khi chúng tôi rời khỏi đó.

Tối hôm ấy, khi ngài mục sư bế tôi lên giường, tôi kể cho ông nghe tôi đã

xin được việc ở cửa tiệm thú cưng của Gertrude như thế nào, tôi kể với ông
về việc kết bạn với bà Franny Block, được mời đến bữa tiệc của Sweetie Pie
và cả việc gặp gỡ bà Gloria Dump nữa. Winn-Dixie giả vờ nằm trên sàn nhà,
chờ ngài mục sư đi khỏi để có thể nhảy lên giường ngủ cùng tôi như mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.