Chương 11
Đêm hôm đó trời mưa bão sớm chớp đùng đoàng. Nhưng thứ đánh thức
tôi dậy không phải là sấm hay chớp, mà là Winn-Dixie. Nó luôn miệng rên
rỉ và đập đầu vào cánh cửa phòng ngủ.
“Winn-Dixie,” tôi gọi. “Mày đang làm gì vậy?”
Nó không để ý đến tôi, mà cứ tiếp tục đập đầu vào cửa, kêu la, rên rỉ. Tôi
bước xuống khỏi giường, tiến đến gần và đặt tay lên đầu nó, nó run rẩy đến
mức khiến tôi sợ hãi. Tôi quỳ xuống vòng tay ôm lấy nó, nhưng Winn-Dixie
không quay lại nhìn tôi hay mỉm cười hay hắt hơi hay vẫy đuôi hay bất cứ
thứ gì bình thường nó vẫn hay làm; nó chỉ đập đầu vào cửa, rên rỉ và run
rẩy.
“Mày muốn mở cửa à?” tôi hỏi. “Sao? Có phải mày muốn thế không?”
Tôi đứng dậy mở cửa và Winn-Dixie lao ngay ra ngoài như thể có gì đó rất
to lớn, xấu xa và độc ác đang đuổi theo nó vậy.
“Winn-Dixie,” tôi huýt gió, “quay trở lại đây.” Tôi không muốn nó đánh
thức ngài mục sư dậy.
Quá muộn rồi! Winn-Dixie đã ở đầu bên kia xe moóc, ngay trong phòng
ngài mục sư. Tôi có thể nói cái âm thanh soàn soạt phát ra chắc chắn là do
Winn-Dixie đã nhảy lên giường, và rồi tiếng kêu của ngài mục sư cho thấy
ông đang hết sức kinh ngạc. Nhưng nó diễn ra không lâu, bởi Winn-Dixie
đã lại lao ra khỏi phòng ông, thở hổn hển và phi như điên. Tôi cố gắng tóm
lấy nó, nhưng nó chạy quá nhanh.
“Opal?” ngài mục sư kêu lên. Ông đứng ở cửa phòng ngủ với mái tóc rối
tung rối mù. Ông nhìn quanh như thể ông không chắc mình đang ở đâu vậy.
“Opal, chuyện gì xảy ra vậy?”